Đồng Đồng còn chưa lấy lại tinh thần từ trong vui mừng, đã thấy Chu Du đứng trước mặt cậu quay đầu chạy.
Đồng Đồng hôn mê.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, Chu Du lại cấp tốc chạy ngược trở lại.
Dang hai tay ra, một cái ôm, dốc sức lại nóng hổi.
Chu Du không nói chuyện, chỉ ôm người thật chặt trong ngực mình.
Đồng Đồng ngớ người, nhưng rất nhanh thả lỏng ra. Chôn trong hõm vai ấm áp của Chu Du, bàng hoàng và tủi thân nhẫn nhịn một ngày chậm rãi tan ra.
Đồng Đồng hít mũi một cái, hốc mắt đỏ lên, nước mắt nháy mắt trào ra: “Chu Du —— ”
“A a a…” Chu Du kêu khóc bên tai rất lớn tiếng.
Đồng Đồng: “… … …”
Nước mắt của Đồng Đồng trong nháy mắt bị dọa trở về.
“Sao em đến đây!” Chu Du ôm cậu, vừa khóc vừa kêu, “Sao trên người em lạnh thế!!”
Đồng Đồng bất đắc dĩ thở dài một hơi, tìm cái ổ tư thế ấm áp hơn, nhẹ giọng giải thích: “Em tìm chủ nhiệm Lý xin địa chỉ, ban nãy em đi qua nhà anh, nhưng bảo vệ không cho em vào.”
“Anh rất nhớ em…” Chu Du khóc.
“Đừng… Đừng khóc…” Đồng Đồng ở trong lồng ngực mạnh mẽ của hắn, khó khăn vươn tay, lau nước mắt cho hắn.
“Sao tay lạnh vậy.” Chu Du nhíu mày, túm lấy tay cậu, luồn vào áo len nhét trực tiếp lên bụng mình.
“Nè!” Đồng Đồng nhíu mày rút về.
“Không sao, anh vừa gặp em thì máu tăng tốc, nhiệt huyết sôi trào, máu chảy thành sông, ăn lông uống máu —— ”
“Đừng dùng thành ngữ linh tinh.” Đồng Đồng nghe không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-cung-ban-cau-tinh-tao-lai-di/1346655/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.