Chu Du nhìn biểu cảm vặn vẹo của Đồng Đồng, toàn thân đều hơi run rẩy, tay cũng không cầm chắc chân giò: “Tôi… tôi…”
Anh trai giao thức ăn ngoài cửa vẫn đang gọi.
Chu Du hết cách, đành phải lau sạch tay, hung thần ác sát mở cửa đi nhận thức ăn ngoài trước.
Quay lại cấp tốc lật mặt, vô cùng đáng thương ôm bụng mình: “Buổi tối tôi chưa ăn gì cả, tôi rất rất đói.”
“Sửa bài thi xong rồi, không đạt tiêu chuẩn.” Đồng Đồng đổi một đề tài, bất đắc dĩ đề nghị, “Chu Du, cậu chọn ban tự nhiên đi.”
“Đừng mà.” Chu Du thở dài, “Chân giò nghe xong cũng khóc.”
“Tôi về trước, chỗ cần phải sửa, tôi đã đánh dấu trong sách cho cậu rồi, tự cậu học thuộc lần nữa đi.”
“Đồng Đồng.” Chu Du gọi cậu lại, “Chúng ta ngủ chung đi.”
Đồng Đồng nhíu mày không đáp lời.
“Ở lại với tôi được không.” Chu Du lại hỏi.
Đồng Đồng ngẩn ra, gật nhẹ đầu.
Chu Du nhanh chóng đi tắm, mang theo hơi nước ấm áp, nhảy lên giường.
Đồng Đồng rất buồn ngủ, cậu ôm chăn nhỏ của mình đã sắp ngủ thiếp đi.
“Cậu quay lại đối mặt với tôi đi.” Chu Du thận trọng giật giật góc chăn của cậu.
Đồng Đồng thở dài, xoay người: “Tôi buồn ngủ.”
Chu Du dựa vào ánh đèn mờ nhạt trên tường, chăm chú nhìn cậu.
“Cậu trông rất đẹp.” Chu Du cảm thán.
Vành tai Đồng Đồng bắt đầu nóng lên không thể thấy, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt vô cùng sáng ngời của Chu Du.
“Tôi nhìn cậu vẫn vui vẻ hơn là nhìn chân giò.” Chu Du còn nói.
Đồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-cung-ban-cau-tinh-tao-lai-di/1346649/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.