Tay Chu Du chưa từ bỏ ý định đưa lên.
Đồng Đồng không có phản ứng gì, nhưng tay đặt ngang hông Chu Du dần dần rời xuống, chậm rãi đặt trên mông Chu Du, chính xác bóp được một cục thịt, xoay một cái, nhéo một cái.
Chu Du oái một tiếng, nhanh chóng buông Đồng Đồng ra, che mông nhảy rõ cao.
“Đi lên.” Đồng Đồng hờ hững liếc hắn một cái, xoay người lên lầu.
Chu Du: “… … …”
Thuốc trong nhà Chu Du chỉ có hoạt huyết và tan vết bầm, không hề có thuốc trị vết thương ngoài da, cồn i-ốt cũng không có.
“Bia được không?” Chu Du mở tủ lạnh lấy hai lon bia ra ném qua.
Đồng Đồng chộp được bia đặt trên bàn, giật nắp ra, ngẩng đầu nhìn hắn: “Nếu cậu cảm thấy được, tôi cũng không thành vấn đề.”
Chu Du ngẩn ra, sau đó cười: “Hôm nay cậu không bình thường, cậu đang giận à?”
“Không có.” Đồng Đồng nói.
“Vẫn đang giận tôi sờ mông cậu ư?” Chu Du xích lại gần hỏi.
“Không có.” Đồng Đồng nhíu mày. Lúc đầu cậu cũng không để ý lắm.
“Vậy thì…” Chu Du túm cổ tay cậu, nói chậm lại, “Cậu đang giận tôi bị người ta đánh.”
Đồng Đồng khẽ giật mình, ngay sau đó cậu nhận ra tức giận mơ hồ trong lòng mình thật sự là vì vết thương trên mặt Chu Du không biết bị ai đánh.
Loại tâm tình này khiến cậu nhất thời có phần không biết làm thế nào.
Không chỉ là tức giận, cậu còn đặc biệt muốn giấu Chu Du trong lòng bàn tay che chắn cẩn thận.
Cậu suy nghĩ một chút, cảnh tượng hiện lên, rùng mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-cung-ban-cau-tinh-tao-lai-di/1346648/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.