Chu Du cười hề hề với ông cụ, ông cụ giật mình. Vội vàng bỏ chạy.
Đồng Đồng: “… … …”
“Hai đứa mình nhìn qua đáng sợ lắm hả?” Chu Du quay đầu đánh giá Đồng Đồng, “Cậu nhìn đáng yêu biết bao, lông xù.”
Đồng Đồng hít sâu một hơi, giơ tay cởi áo lông chồn trên người mình ra: “Về… về nhà đi.”
Chu Du gật nhẹ đầu, đợi Đồng Đồng đi về phía trước hai bước.
Hắn khom lưng ngồi xổm, đột nhiên ôm chân Đồng Đồng, nâng cả người cậu lên, vui vẻ la to: “Về nhà làm bài tập!!”
Đồng Đồng bị dọa đến nỗi toàn thân cứng đơ trong nháy mắt, tiếp đó bùng nổ.
“Cậu bị điên à!” Đồng Đồng cấu da đầu hắn, gào thét, “Cậu có bị điên không! Não cậu vừa bị úng nước chứ gì!!”
Đêm nay không có trăng sáng, ngay cả đèn đường cũng mờ mờ, nhưng trên lối đi bộ nhỏ hẹp, lại vang vọng tuổi trẻ làm liều của thiếu niên.
Tối nay, Chu Du ngủ ngon lành, cười đến nỗi đau cả mặt.
Đồng Đồng hoàn toàn không ngủ ngon, cậu không biết rốt cuộc Chu Du có hiểu lời nói của mình hay không.
Cậu đưa quyển sách kia ra bảo Chu Du phải làm xong, cậu muốn dành một chút thời gian cân nhắc cho bản thân, cũng cho Chu Du thời gian suy nghĩ.
Nhưng Chu Du tựa như hoàn toàn không để ý đến điều này, chỉ một chuyện nhặt nhạnh mà Đồng Đồng suy nghĩ cả đêm.
Hôm sau, Đồng Đồng đeo hai vành mắt thâm quầng bò dậy khỏi giường, đi đường cũng đi lệch.
Chu Du lại khác biệt, trực tiếp nhảy chân sáo đi, chạy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-cung-ban-cau-tinh-tao-lai-di/1346645/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.