Đồng Đồng ra sức quơ mái chèo, một bên chửi rủa Chu Du, một bên chất vấn bản thân.
Chu Du là đồ đần vậy thì quên đi, đây là bẩm sinh, cậu không có cách nào thay đổi. Không trách Chu Du.
Vậy tại sao trong đầu cậu lại nghĩ đến chuyện muốn thi cùng một trường đại học với đồ đần chứ.
Một phút sau cậu đưa ra kết luận. Ngốc sẽ lây truyền.
Cậu muốn nói bye bye với Chu Du.
Thân thuyền lắc lư qua lại, Chu Du trèo lên từ đầu thuyền, mang theo nụ cười xấu hổ như con gái lại như giết heo.
Đồng Đồng nhìn hàm răng trắng của hắn, nhắm hai mắt lại, quăng mái chèo dưới chân hắn: “Hai chúng ta có thể thương lượng một chuyện không?”
“Ngài dặn dò.” Chu Du nghiêm túc nhịn cười, nhưng không thành công, tám cái răng vẫn phát sáng như cũ.
Đồng Đồng: “… …”
Cậu nhìn cũng muốn nhảy sông.
“Cậu có thể cười bình thường lại không.” Đồng Đồng nghĩ ngợi, “Không lộ răng, chỉ cử động miệng.”
Chu Du thử cười theo lời cậu nói, khóe miệng co quắp lợi hại, cười như tên biến thái.
Đồng Đồng nhanh chóng dời tầm mắt: “Cậu vẫn nên cười ha ha ha đi.”
Chu Du lau mặt một cái, mang theo xấu hổ ngồi cạnh Đồng Đồng.
“… Trên đầu có nhánh cỏ.” Đồng Đồng mất tự nhiên dịch sang bên cạnh.
Chu Du cúi người, duỗi tay từ sau gáy vuốt một đường lên trên trán.
Nhìn giống đang tìm cỏ, thực tế như đang lảng tránh, ấp úng nói: “Trước khi tôi nhảy xuống nước, những lời cậu nói với tôi là thật hả.”
Đồng Đồng hơi ngẩn ra,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-cung-ban-cau-tinh-tao-lai-di/1346644/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.