Lão nhân gia hồn phách được củng cố xong lại không nghe lời, đâu thèm nghe Chiết Dương hỏi cái gì, đem cây dù xem như gậy Như Ý chơi.
Lúc đầu, Kinh Huyền còn an an tĩnh tĩnh ở phía sau Chiết Dương, sau nhiều lần ông lão cầm ô giấy dầu muốn xông tới, anh toàn thân sương đen bạo trướng, không làm gì ông lão, mà là trực tiếp đem Chiết Dương toàn thân bao lấy, di chuyển ra phía sau anh ta, bảo vệ anh ấy.
Mèo Ragdoll và Nhạc An lần lượt sửng sốt há to miệng, thiếu chút nữa để lão nhân tránh thoát chạy ra ngoài.
Chiết Dương cũng sửng sốt, sương mù màu đen quấn quanh thân thể mềm mại như bông, trời lạnh thế này thật thoải mái.
Anh nhướng mày, tâm tình bình tĩnh xuống, vươn tay vỗ vỗ vai Kinh Huyền, Kinh Huyền lúc này mới không tình nguyện mà để anh xuống.
Chiết Dương đi đến trước mặt ông lão, kiên nhẫn hỏi:
"Vì sao vẫn luôn kêu tôi là hầu tôn?"
Lão nhân giọng rất to, hét lớn một tiếng:
" hầu tôn ngoan, đến giúp lão tôn yểm trợ phía sau, đừng để Bạch Cốt Tinh làm ngươi bị thương!"
Chiết Dương hít sâu một hơi, mèo Ragdoll cho rằng anh muốn phát hỏa, ai ngờ Chiết Dương cư nhiên hỏi:
"Đại vương, người có sự việc gì muốn làm không? Hoặc là muốn gặp người nào?"
Được kêu "Đại vương", lão chậm rãi an tĩnh lại, trong tay dù giấy giơ cao cũng thả xuống dưới, cau mày cẩn thận suy tư, như là suy nghĩ nan đề thế kỷ.
Sau một lúc lâu,ông mới hàm hồ mà nói:
"Cháu của lão tôn....... Muốn gặp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-cot/169517/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.