Cảm giác có thân thể thật là tốt, cuối cùng cô cũng có thể chạm vào mỗi một món đồ ở thế giới này,
Vũ Tâm nhìn cô với vẻ mặt hâm mộ.
"Bây giờ ta còn chưa thể biến thành hình người nè."
Lời nói của nàng ngược lại đã nhắc nhở Quý Lạc, cô thực sự biến thành hình người không sai, nhưng cô vẫn luôn không rõ là cô đã biến thành thế nào, lỡ đâu một lát nữa lại biến thành củ cải lại thì sao?
Cô không muốn biến thành củ cải đâu.
Vì sao rõ ràng đều là yêu quái, nhưng con hồ ly tinh kia có pháp lực mà cô lại không có?
Ngẫm lại nếu có thể sử dụng tiên pháp, thì sẽ tàn bạo lóa mắt cỡ nào, chuyện hạnh phúc cỡ nào.
"Vũ Tâm ngươi có pháp thuật không?"
Vũ Tâm hỏi lại cô: "Ta có chứ, chẳng lẽ ngươi không có?"
Giọng điệu của nàng ấy hết sức kinh ngạc, tới cả Quý Lạc cũng có chút nghi ngờ có phải mình bị tàn phế không.
Nghe ý trong lời nói của Vũ Tâm thì hẳn là yêu quái đều có.
Mà cô...... Không có.
"Vậy ngươi không có sao?"
Vũ Tâm vừa nói xong, Quý Lạc bỗng nhiên phát hiện có cánh hoa rơi xuống, ngẩng đầu vừa nhìn, thì phát hiện vùng không trung ở trên đỉnh đầu kia đang có cánh hoa rơi xuống mênh mông, hình ảnh nhất thời vô cùng xinh đẹp.
Quý Lạc xoay vài vòng ở dưới trời mưa hoa, hưởng thụ trận mưa kỳ lạ này.
Chờ pháp thuật biến mất cô mới nhớ tới Vũ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-chep-tay-tam-nguyen-cua-nu-phu/3133391/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.