Dung Ngọc mở mắt ra, ánh mắt rơi xuống trên người hai con tiểu yêu đang ríu rít cách đó không xa.
Quý Lạc đang trò chuyện rất vui vẻ, bỗng nhiên cảm thấy phía sau lưng chợt lạnh, nếu cô biết Dung Ngọc đang ở cách đó không xa mà nói, thì cô chắc chắn sẽ không nói ra lời như vậy.
Nhưng mà cô lại không biết.
Ngón tay Dung Ngọc nhẹ nhàng yếu ớt điểm về phía Quý Lạc một cái, Quý Lạc vốn vẫn là củ cải lập tức biến thành người.
Nếu là củ cải mà nói thì bị chôn dưới đất còn không sao, mấu chốt là biến thành người rồi, Quý Lạc lập tức liền cảm thấy mình như đang bị kẹp, tức ngực khó thở.
Má ơi, đất này không phải cũng là loại đất hồi nguyên kia chứ? Nghịch thiên thật mà.
Chẳng qua biến hình lúc này thật sự có loại đau buồn nhàn nhạt.
Vũ Tâm thấy Quý Lạc bỗng nhiên biến thành hình người, giọng điệu vô cùng vui vẻ: "A, ngươi cũng biến thành hình người rồi kìa."
Thân hình Dung Ngọc ở trên cây bỗng nhiên biến mất, lập tức liền đến phía sau Quý Lạc.
Quý Lạc không phát hiện, Vũ Tâm bên cạnh cô vậy mà mắt sắc thấy được, vội hô lên một tiếng: "Dung Ngọc Tiên Tôn!"
"!!!"
Quý Lạc đang buồn bực sao mình ra được đây, thì lúc này Dung Ngọc xuất hiện quá đúng lúc, quả thực chính là cứu tinh mà.
Cô quay đầu lại, liếc mắt đưa tình nhìn Dung Ngọc, hy vọng Dung Ngọc có thể nhìn hiểu cô.
Dung Ngọc luôn thông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-chep-tay-tam-nguyen-cua-nu-phu/3133390/chuong-171.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.