Chương trước
Chương sau
Hơn nữa cũng không biết Dung Ngọc Tiên Tôn kia có phải cố ý không nữa, vốn dĩ cô còn xem như là một củ cải có chiều cao thân thể tương đối cao, nhưng hắn vậy mà lại vùi hơn phân nửa thân mình cô vào, tới cả tình huống bên ngoài là thế nào cô cũng không nhìn thấy.

【 Kích phát nhiệm vụ chi nhánh: Thành công đi ra từ trong chậu hoa, khen thưởng một trăm tích phân. 】

Có lầm không vậy, đây cũng là nhiệm vụ sao? Tuy một trăm tích phân ít thật, nhưng cũng là tích phân mà.

Nhưng mấu chốt là, cô làm thế nào để ra ngoài đây?

Quý Lạc thử khống chế thân thể của mình, lắc lư thân thể lộ ra ngoài đất, tận lực dùng sức lắc chậu hoa.

Nghĩ thì rất tốt đẹp, sự thật lại rất tàn khốc, tuy rằng có rất nhiều lần chậu hoa đúng là có lung lay hai cái, nhưng càng nhiều hơn là ổn định vững chắc và vẫn không nhúc nhích.

Sau nửa tiếng, cuối cùng Quý Lạc cũng cảm giác được chậu hoa có xu thế ngã ra phía ngoài, ngay sau đó trời đất liền quay cuồng, một tiếng xoảng giòn tan vang lên, và chậu hoa cứ thế mà nát.

【 Nhiệm vụ chi nhánh: Hoàn thành thành công đi ra từ trong chậu hoa. 】

Ngay vào giờ phút cái kia vỡ nát, Quý Lạc đang nằm ở trong đất, nhìn thấy một đôi giày xuất hiện trước mặt.

“Bản tôn cũng nhìn nửa canh giờ rồi, ngươi mới thành công, thật là vô dụng.”

Lại là giọng nói thiếu đánh kia, Quý Lạc lập tức có loại xúc động muốn bóp chết người.

Cô nỗ lực lâu như vậy, thì ra người này vẫn luôn ở bên cạnh nhìn, xem kịch vui còn không nói, còn mắng cô?

Thật là chú có thể chịu đựng nhưng thím không thể chịu đựng mà.

“Thứ Tiên Tôn vô dụng, quy mao (2) kiêu căng.”

(2) Quy mao: (龟毛) nằm trong thành ngữ "龟毛兔角", là rùa mọc lông, thỏ mọc sừng. Vốn chỉ dấu hiệu chiến tranh. Về sau so sánh với thứ không có khả năng tồn tại hoặc hữu danh vô thực. Ngoài ra, 龟毛 còn có định nghĩa: làm một người vô cùng nhàm chán, rất không thú vị, quá nghiêm túc mà sinh ra một vài hành vi khác hẳn với người thường, làm cho những người xung quanh cũng cảm thấy phát điên vì những hành vi ấy, rối rắm một vài chuyện hoặc chi tiết mà người thường không quá để ý, đối với một vài sự vật sự việc thì có sự kiên trì khó hiểu, còn là sự kiên trì không được tán thưởng. Hoặc chỉ người làm việc rụt rè, không dứt khoát. Cũng có thể chỉ người làm việc không có chút quyết đoán, nói một đằng làm một nẻo, lề mà lề mề, người có chủ nghĩa siêu hoàn mỹ, bới xương trong trứng, quá mức câu nệ, mọi việc đều nghĩ không thoáng...
Giọng nói giòn giã bỗng nhiên vang lên, lập tức dọa hai người ở trong điện này.

Dung Ngọc không nghĩ tới vậy mà lại có người dám mắng hắn ở ngay trước mặt hắn.

[Đừng hối chương và đừng gửi lời yêu thương đến truyện khi bạn không đọc ở trang chính chủ vì hành động đó rất xàm lờ ồn:) Mình cũng chả đọc được để đăng nhanh cho các bạn:)]

Mà Quý Lạc thì lại kinh ngạc, rõ ràng cô nghĩ ở trong lòng mà, hơn nữa sao cô có thể nói lời đó?

“Hử?”

Dung Ngọc dùng chân đá cô một cái, thân thể hình cầu của cô liền thuận thế lăn hai cái, tuy rằng không đau, nhưng đây là vấn đề tôn nghiêm đấy.

“Ngươi......”

“Bản tôn vì để ngươi có thể nhanh chóng hóa hình, nên đặc biệt dùng đất hồi nguyên, cái thứ yêu quái củ cải nhà ngươi không chỉ đánh đập vỡ chậu hoa, còn xỉ vả bản tôn, thật là không biết tốt xấu.”
“.......”

Ai tới nói cho cô biết cô làm gì thế, nếu sớm biết thứ đất kia lợi hại như vậy, để cô chôn vùi một năm cô cũng bằng lòng, bây giờ cô nhận sai thì có được dùng nữa không?

“Ta sai rồi, à không, tiểu yêu sai rồi, hết sức không nên không biết tốt xấu như thế, còn xin Tiên Tôn chôn ta về một lần nữa, tiểu yêu chắc chắn vô cùng biết ơn.”

“Nghĩ lại ngươi biết sai có thể sửa, vậy bản tôn liền tha thứ cho ngươi.”

Nói xong, hắn vung tay lên, chậu hoa và đất liền quay về nguyên trạng, không hư hao chút nào, mà Quý Lạc cũng tự nhiên mà bị chôn vào bên trong một lần nữa.

Vì vậy cô còn phải biết ơn hắn? Thế giới cực kì độc ác.[Đừng hối chương và đừng gửi lời yêu thương đến truyện khi bạn không đọc ở trang chính chủ vì hành động đó rất xàm lờ ồn:) Mình cũng chả đọc được để đăng nhanh cho các bạn:)]

Dung Ngọc nhìn củ cải trắng bị chôn vùi ở trong chậu hoa, tâm tình rất tốt, trên chân như mọc gió mà ra khỏi cửa điện, lúc đi qua bên người thị vệ còn tốt bụng nói với hắn: “Đầu năm nay, cách chỉnh người chính là chỉnh người đó rồi còn phải khiến đối phương mang ơn đội nghĩa với ngươi."

Thị vệ nhìn bóng lưng của Dung Ngọc, trong lòng mặc niệm vì người bị hắn chỉnh kia.

Mà Quý Lạc bị người khác đồng tình còn vui vẻ nán lại ở trong đất, nhận lấy toàn thân 360 độ không góc chết của đất chạm vào.

Nếu cái đất này thật sự thần kỳ như vậy, thế không phải là cô nán lại dăm ba năm thì cô cũng có thể dính chút tiên khí sao? Nếu nói vậy không phải cô cứ trực tiếp lên trời, như vậy không phải đã hoàn thành nhiệm vụ rồi sao?

Mãi cho đến khi bóng đêm buông xuống thì Dung Ngọc mới trở về, khi đó Quý Lạc còn đang đắm chìm ở trong mộng đẹp, lúc Dung Ngọc đi ngang qua cô, liền hỏi: "Có muốn đi ra thở một hơi không?”

Không cần, Quý Lạc từ chối ở trong lòng, cô không muốn lãng phí một tí cơ hội nào.

Nhưng mà cô không có hé răng, đối phương trực tiếp nhấc thân thể của cô lên, không mảy may chú ý tới sự phản kháng của cô.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.