Hứa Huệ Chanh không muốn nhìn thấy nhất, chính là lấy đá chọi đá với Chu Cát Vũ. Sự khiếp sợ của cô về gã đã ăn sâu bén rễ. Trong suy nghĩ của cô, thế lực của gã to lớn đến nỗi đủ để phá hủy tất cả mọi thứ của cô. Thí dụ như ngày nào đó trong quá khứ, sau khi cô chạy trốn thất bại, lại bị gã ta bắt về. Lúc điều dưỡng trong bệnh viện, cô đột nhiên nhận được một chiếc hộp. Sau khi mở hết mấy lớp giấy gói, ở bên trong, là một ngón tay được rửa vô cùng sạch sẽ, vết cắt cực kỳ ngọt. Trong khoảnh khắc đó, cô hoàn toàn tắt tiếng, chỉ kinh hoảng nhìn vào chiếc hộp kia. Em trai ruột của cô, trên ngón tay áp út có một nốt ruồi nhỏ. Cô từng dắt tay thằng bé lúc còn nhỏ xíu, chạy khắp cùng đồi núi, đôi tay nhỏ của thằng bé nung núc thịt, mềm mịn màng. Hai chị em cô hơn kém nhau đúng bảy tuổi, lúc cô tốt nghiệp tiểu học, thằng bé vẫn còn là một con quỷ khóc nhè. Mỗi sáng hừng đông cô cắp sách đến lớp, thằng bé đều vừa chạy vừa vấp đuổi theo ở phía đằng sau. Sau đó đợi khi cô tan học trở về, liền có thể nhìn thấy thằng bé ngồi chồm hổm ở trên bậc thềm, cười với cô vô cùng rạng rỡ. Ngón tay ở trong chiếc hộp, cũng có một nốt ruồi nhỏ, giống y như đúc của em trai cô. Chỉ là không còn nung núc thịt, không còn mềm mịn màng nữa. Chu Cát Vũ tính chuẩn thời gian đến bệnh viện, nhìn thấy dáng vẻ thất hồn lạc phách của cô, gã càng lộ rõ vui mừng, “Nhìn thấy người nhà vui chứ hả?” Giọng điệu của gã rất thân thiết, cứ như là cô thật sự đoàn tụ với người nhà vậy. Ánh mắt của Hứa Huệ Chanh lúc đó nhìn gã mang theo sự hằn thù mãnh liệt. Cô ra ngoài mấy năm nay, hoàn toàn cắt đứt liên lạc với gia đình. Cô không biết Chu Cát Vũ làm sao tìm đến được nhà của cô. Đôi mắt của cô khiến nụ cười của gã nhạt bớt, “Cô nhớ bọn họ, tôi biết hết.” Gã phủ lên mắt của cô, xoa vuốt mí mắt cô, “Tôi có thể cắt hết bọn họ đến tặng cho cô.” Lúc này cô mới hậu tri hậu giác mà phát run, gắt gao ôm chặt chiếc hộp vào ngực mình, không dám tránh khỏi đụng chạm của gã. “Sơn Trà, còn muốn chạy không? Cô chạy một lần, thì tôi cắt một miếng. Không lớn đâu, miếng nho nhỏ thôi.” Ngón cái của gã lướt qua gò má cô, “Cắt quá lớn, ngộ nhỡ cách dăm ba hôm cô lại chạy, thế thì không đủ phần rồi.” Hứa Huệ Chanh vừa sợ vừa hận, cô hít vào một hơi, tất cả căm hận đều được che đậy dưới lớp van nài, “Vũ ca, tôi nghe lời. Anh đừng tìm bọn họ nữa… van anh… Anh muốn đánh muốn giết, cứ tìm tôi là được rồi. Anh tha cho bọn họ…” Nếu như cô biết từ sớm, sự phản kháng của cô sẽ liên lụy đến người nhà, thế thì cô nhất định sẽ không chạy. Cho dù Chu Cát Vũ có hành hạ thêm nữa, thì cô cũng sẽ cắn răng chịu đựng. “Cô phải luôn nghe lời như thế này.” Gã nhè nhẹ vỗ vỗ chiếc hộp trong tay cô. “Đợi khi cô kiếm tiền cho tôi đàng hoàng, thì coi như thanh toán xong rồi.” Cô run lẩy bẩy gật đầu. Chu Cát Vũ dù là nói vậy, nhưng gã liệt kê ra con số trên khoản mục cực lớn. Hứa Huệ Chanh đã từng nghĩ, dù cô dùng hết cả đời, cũng sẽ không thể nào kiếm được nổi. Cô nhịn ăn nhịn mặc, cũng chỉ là hạt muối bỏ bể. Nếu như đã mặc tất cả đi bán thì còn có thể cược một trận, thế như cơ thể của cô hoàn toàn không phối hợp. Lúc mới bắt đầu, cô thật sự không thể khống chế nổi, nôn ói cả một khoảng thời gian. Vì thế, đã chọc giận cả mấy người khách. Cũng có thể bởi vì một thời gian dài làm ăn không tiến triển gì, kỹ thật kém cỏi của cô dần dần bị lan truyền, thế nên thành tích nghề nghiệp của cô luôn luôn chán nản. Cô cũng đã dự liệu được kết cục của bản thân mình. Sau khi những năm tháng trẻ trung dần trôi mất, chính là số phận bị đào thải. Là sự xuất hiện của Kiều Diên, khiến cho cô lần nữa nhặt được hy vọng, cô lập kế hoạch cố gắng kiếm tiền, sau đó rời đi. Chung Định đồng ý cho cô mượn tiền, chính là biểu trưng cho việc cô sắp sửa sống lại cuộc sống mới. Đương nhiên, cách mà cô hy vọng giải quyết chính là, Chu Cát Vũ có thể tuân thủ lời hứa, dùng số tiền đó để kết thúc ân oán trước kia của cả hai. Từ nay về sau hai người không còn thiếu nợ nhau nữa. Thế nhưng hiển nhiên rằng, cô vẫn chưa chuẩn bị chu đáo. Sau khi điện thoại rơi, cô quên mất thông báo cho Chu Cát Vũ, thế là lại chọc giận gã. Hứa Huệ Chanh dựa vào lòng của Chung Định, hai tay vẫn níu chặt lấy quần áo của hắn, “Chung tiên sinh, xin anh cho tôi mượn tiền.” Chung Định cúi đầu nhìn xuống cô. Không biết cô dùng mỹ phẩm là của hiệu gì, thường hay bị lem, lúc này lại càng giống như bùa vẽ quỷ. Thế như đôi mắt sạch sẽ đó của cô, lộ ra ý van nài. Trước nay hắn không thích xen vào chuyện của người khác, cô thế này, đã phá bỏ lệ cũ của hắn rồi. Hắn có chút thấu hiểu nỗi lo lắng của cô, thế nên cười nhẹ một tiếng, “Tôi đã đồng ý với cô rồi, tất nhiên sẽ không nuốt lời.” Hứa Huệ Chanh thở phào một hơi, “Cám ơn anh.” Chu Cát Vũ vẫn đứng ở cửa phòng, nhìn cảnh ôm ấp của một nam một nữ trước mắt, vẻ mặt của gã dần dần cứng nhắc. Lúc Hứa Huệ Chanh quay đầu nhìn Chu Cát Vũ, theo bản năng nhích gần Chung Định một chút, “Vũ ca, tôi sẽ trả tiền cho anh… anh đừng tức giận nữa…” Lời cô nói vô cùng dè dặt cẩn thận, sợ rằng lỡ như Chu Cát Vũ khống chế không được thì lại sẽ vung roi quay đây. Chung Định ôm chặt Hứa Huệ Chanh, dìu cô đứng dậy. Hắn nhẹ nhàng ném một ánh mắt qua bên Chu Cát Vũ, “Nợ của cô ta cứ ghi vào chỗ của tao.” Chu Cát Vũ đột nhiên vỗ tay cười lớn, “Tốt tốt tốt, quá tốt rồi.” Ánh mắt của gã vẫn dán chặt lên Hứa Huệ Chanh, “Sơn Trà quả nhiên rất giỏi.” Trong tiếng cười có cả tiếng nghiến răng ken két. Hứa Huệ Chanh rõ ràng cảm thấy được sự chập chờn trong tâm tình của Chu Cát Vũ, cô giãy một chút, rời khỏi lồng ngực của Chung Định, miễn cưỡng nhếch môi cười, “Vũ ca, tiền đó… trả rồi, chúng ta có phải là… thanh toán xong… rồi?” Chu Cát Vũ vẫn đang cười, nhưng có cơn tức giận đang dâng lên trong ngực, “Đương nhiên, thanh toán xong.” Hứa Huệ Chanh khựng lại một chút, có chút không thể tin vào tai của mình, cô vẫn lo lắng gã sẽ nhắc thêm một số điều kiện để làm khó dễ cô. Ánh mắt của Chung Định xẹt qua cây roi trong tay Chu Cát Vũ, cây roi đó đang khe khẽ rung lên. Con ngươi của Chung Định thoáng tối đi, hừ nhẹ nói, “Nói xong rồi chứ?” Chu Cát Vũ siết cây roi ngắn, thô khàn thở ra một tiếng, mới lên tiếng, “Bây giờ chỉ đợi tiền của anh chuyển qua. Tôi nghĩ, chắc sẽ không bị quỵt tiền.” Chung Định cười mỉa, “Đương nhiên sẽ không quỵt tiền.” Hắn ý tứ sâu xa thêm vào một câu, “Sổ gì đó, tôi tính kỹ nhất.” “Vậy thì tốt.” Chu Cát Vũ trả lời rất cứng ngắc. Chung Định lười chẳng muốn tiếp tục nói chuyện với gã nữa, đổi giọng, “Ra cửa quẹo phải, không tiễn.” Cây roi trong tay Chu Cát Vũ chợt bị siết chặt, sau đó từ từ buông lỏng, duỗi duỗi năm ngón tay. Ánh mắt của gã vẫn quấn trên vai Hứa Huệ Chanh, cứ như là không thể dời đi được. Chung Định dịch sang bên chắn lại, nhìn Chu Cát Vũ với ánh khiêu kích. Chu Cát Vũ lùi ra ngoài cửa, đóng cửa lại. Đối với loại khách quý cao cấp này, Chu Cát Vũ đều là nịnh bợ có thừa. Chung Định không mấy khi đến hội sở, trước ngày hôm nay, Chu Cát Vũ chỉ gặp qua Chung Định một lần, ngược lại thì Kiều Lăng tương đối quen biết hơn. Theo lý mà nói, với đẳng cấp trước kia của Hứa Huệ Chanh, căn bản là không đến lượt cô đến tiếp đãi nhân vật thế này. Lúc đầu chỉ là trùng hợp mà thôi. Nhưng, sự trùng hợp này dần phát triển, cô ta thật sự đã trèo lên cành cao, thậm chí ra tay đến mức khiến Chung Định chuộc thân cho ả. Nhịp chân của Chu Cát Vũ trở nên nặng nề, tiếng vọng lại nơi hành lang mãi dây dưa. Ban nãy, suýt chút nữa thì gã nhịn không nổi, gần như muốn quất roi Chung Định đến nơi. Lớp trang điểm cường điệu lúc thường của Hứa Huệ Chanh, thật sự là không hút được bao nhiêu khách hàng. Thật ra tâm lý cứ luôn kháng cự tiếp khách của cô, Chu Cát Vũ vẫn mắt nhắm mắt mở, để mặc cho cô như đang diễn một vở kịch, đeo tấm mặt nạ dối trá cùng cực mà làm cho có lệ. Công việc của cô càng kém, gã càng có lý do để nổi trận lôi đình. Lúc cô khóc lóc van xin trước mặt gã, tâm tình của gã lại khoan khoái cực độ. Gã vốn dự tính rằng, cả kiếp này cô cũng sẽ chạy không thoát khỏi lòng bàn tay của gã. Thật không ngờ, xón ra một tên Chung Định. ---- Sau khi Chu Cát Vũ đã bỏ đi cả một hồi lâu, Hứa Huệ Chanh vẫn còn hốt hoảng. Chung Định kiểm tra miệng vết thương của cô rồi hỏi, “Có thuốc không?” Cô hoàn hồn lại, gật gật đầu, phản ứng vẫn còn rất chậm chạp. “Thuốc ở đâu?” Hắn búng má cô một cái, “Không xử lý nhanh một chút, coi chừng để lại seo.” Hứa Huệ Chanh nhấc chân bước lên lầu trên, đi tới giữa cầu thang, cô đột nhiên quay đầu lại, “Chung tiên sinh, Vũ ca thật sự là đã buông tha cho tôi rồi sao?” Cô vẫn còn chưa thể tin được, cô vốn lo lắng gã sẽ lật lọng, ai ngờ được, gã lại đồng ý rất sảng khoái. Nhưng mà, trước kia Chu Cát Vũ thường xuyên treo trên miệng chính là số tiền kia, vì thế cho nên tự bản thân Hứa Huệ Chanh có cảm giác rằng, thứ gã quan tâm chính là tiền. Cho nên chỉ cần trả số tiền đó, cô sẽ được tự do. Chung Định đứng ở dưới cầu thang, hơi ngửa đầu lên nhìn cô. Vẻ mặt đó của Chu Cát Vũ, có gì đó không đúng. Điều mà Chung Định có thể khẳng định chính là, ban nãy Chu Cát Vũ có ý định động thủ. Thế nhưng, những thứ đó không quan trọng. Chung Định hỏi một đằng trả lời một nẻo, “Có lời nhảm nhí gì đợi thoa thuốc xong rồi hẵng nói.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]