Hồ Lục nhìn Vương Tây đã hoàn toàn ngớ ngẩn, cũng không biết bao lâu mới có thể phục hồi tinh thần lại, chỉ đành tạm thời đặt kem ly trên ghế, bản thân ngồi xổm xuống giả bộ đặt chân cậu lên túi đá đã buộc miệng.
Vương Tây bên này rất vất vả cuối cùng đã suy nghĩ lý do rõ ràng, sau khi hiểu được đại thần Tử Kim Hồ Lô là người bạn Hồ Lục của mình, trên mắt cá chân bỗng nhiên truyền đến cảm giác kích thích lạnh như băng.
Phản ứng đầu tiên của cậu là bị rắn cắn! Dùng sức đạp chân một cái muốn vẫy rớt nó, chẳng qua… Hình như cậu đá trúng thứ gì rồi thì phải?
Hồ Lục: “…”
Vương Tây: “…”
Hồ Lục đột nhiên không kịp chuẩn bị bị đá ngã xuống đất, cũng có chút hỗn loạn.
“A! Hồ lô hồ lô! Không phải tớ cố ý, tớ tưởng là có rắn cắn tớ… Có phải đá cậu bị thương rồi không?”
“…” Xà… Hắn thuộc họ dê được không?!
Vương Tây vừa nói liền muốn đứng dậy đỡ Hồ Lục, nhưng cậu đã quên vết thương ở chân mình vẫn chưa nhanh nhẹn, kết quả ngã về phía trước tàn nhẫn nhào vào trên người Hồ Lục.
“…” Yêu thương nhung nhớ này tới cũng có chút quá đột ngột a!?!
“… Tớ, tớ thật sự không cố ý… Chỉ là tớ quá kích động! Cậu nói bạn bè của tớ là đại thần loại chuyện chó ngáp phải ruồi này tại sao lại xảy ra trên người tớ được hả?”
“…” Ngáp phải ruồi?! Được rồi…
Từ đầu đến cuối Hồ Lục không nói một câu, mặt lạnh xoay người đứng lên đỡ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-be-cua-toi-la-dai-than/33852/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.