Chương trước
Chương sau
[[Xuyên Sách] Bấm Tay Tính Toán, Hôm Nay Anh Ắt Sẽ Gặp Đại Nạn]

Thật tốt, thế giới an tĩnh.

Nhan Khuynh rất hài lòng, sau đó quay trở lại đệm để tiếp tục chơi với cá koi trong bể cá. Theo quan điểm của Nhan Khuynh, đối với một tên cặn bã như Ngụy Nguyên, cô chỉ nhìn hắn ta thôi cũng cảm thấy nhức mắt chứ đừng nói đến việc suốt ngày nghe hắn ta nói những điều vô nghĩa. Cái gì tới thì tới nhanh đi để cô yên.

Tuy nhiên, cách làm đơn giản và thô bạo của Nhan Khuynh lại khiến bà chủ và Chúc Dương đang lo lắng cho cô ngay lập tức mất khả năng phản ứng. Về phần Ngụy Nguyên, hắn ta tức giận ngay tức thì.

Hắn ta được sinh ra trong hào môn, từ nhỏ đã được vạn người yêu chiều, sau này trưởng thành thì tình trường lại càng thuận lợi, tiếp tục khắp nơi chơi bời, có bao giờ bị người ta đối xử như vậy cho nên hắn ta lập tức bùng nổ tới đỏ mặt. Nửa ngày chẳng được gì hắn ta đánh liều bắt lấy Nhan Khuynh.

“Anh làm cái gì vậy?” Chúc Dương tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng cũng là xuất thân hào môn, hiện tại nhà họ Chu đang cùng Cảnh Hoài hợp tác nên cũng không cần sợ Ngụy Nguyên mà vội vàng ngăn cản.

Nhưng Ngụy Nguyên đã nổi điên lên: “Tránh ra! Đừng tưởng rằng có thể leo lên nhà họ Cảnh thì có thể diễu võ dương oai trước mặt tôi. Chúc Dương, tôi cảnh cáo cậu, Cảnh Hoài là anh họ của tôi.”

“Thì sao?” Chúc Dương không nhúc nhích chút nào. Nhan Khuynh thực sự không kiên nhẫn được nữa: “Chúc Dương, tránh ra, để tôi nói chuyện với anh ta.”

“Vậy thì cẩn thận…” Đừng đánh chết anh ta. Nghe được ngữ khí của Nhan Khuynh có chút không đúng, Chúc Dương thận trọng mở miệng, nhưng vẫn là nuốt xuống nửa câu cuối cùng không nói một lời.

Nhan Khuynh cười gật đầu: “Yên tâm đi! Lòng tôi hiểu rõ.” Cô nhất định sẽ cho tên thiểu năng trí tuệ này không được thở phào nhẹ nhõm.

Chúc Dương nuốt nước bọt lập tức thắp một cây nhang cho Ngụy Nguyên. Bà chủ cũng nhìn Ngụy Nguyên với vẻ đồng tình, truyện được dịch miễn phí bởi app t y t

“Đáng lẽ phải như thế này từ lâu rồi.” Thế nhưng Ngụy Nguyên vẫn không ý thức được mình sắp gặp xui xẻo, vẫn ra vẻ anh hùng biết thời biết sự, nắm lấy cổ tay Nhan Khuynh ôm cô vào lòng, bước nhanh ra phòng không người sau quán trà.

Nhan Khuynh lần này không chống cự, chỉ để hắn ta kéo đi. Cô quay đầu, hào phóng vẫy tay với bà chủ và Chúc Dương tỏ ý không cần lo lắng, cùng lúc đó, Nhan Khuynh lặng lẽ nhặt cây lau nhà chỉ còn mỗi cái gậy gỗ bị gãy cạnh cửa.

Bà chủ và Chúc Dương liếc nhau một cái càng thêm lo lắng.

Bà chủ: “Cái cậu Ngụy Nguyên kia chắc không sao đâu.”

Chúc Dương dùng điện thoại di động yên lặng bấm 120: “Lần trước anh họ của cháu bị chị ấy đá bay hai mét, ảnh cao hơn 1,8 mét, nặng hơn 90 cân.”

Bà chủ suy nghĩ hai giây, sau đó quay đầu hỏi Chúc Dương: “Hình như cô cảm thấy 120 không có tác dụng thì phải? Chúng ta nên gọi cửa hàng quan tài cùng người bán vải liệm mới đúng nhỉ?”

Chúc Dương im lặng, nhưng cậu đã thực sự đã mở trang web và kiểm tra số điện thoại của cửa hàng quan tài và cửa hàng vải liệm.

Nhưng Nhan Khuynh và Ngụy Nguyên trong quán trà lúc này không căng thẳng như họ tưởng tượng.

Sau khi Ngụy Nguyên hùng hổ xông vào phòng thì bày ra dáng vẻ tổng tài lạnh lùng, quay đầu nhìn Nhan Khuynh như thể muốn nói hắn ta đã hạ mình tìm cô rồi thì cô phải hầu hạ hắn. Nhưng Nhan Khuynh lại không phải người biết hầu hạ người khác, chỉ mới câu đầu tiên cô đã khiến hắn ta tức muốn hộc máu.

“Sao anh lại tìm tôi? Tôi đã nói rồi, quà tôi tặng anh không cần trả lại, coi như uy tín đi.” Cô đứng ở vị trí cách Ngụy Nguyên xa nhất, Nhan Khuynh nhìn Ngụy Nguyên bằng ánh mắt chán ghét, thậm chí không muốn nói lời nào. Và thái độ của cô đã thành công chọc giận Ngụy Nguyên.

Ngụy Nguyên nắm chặt cổ tay Nhan Khuynh định kéo cô qua: “Đừng có rượu mời không uống mà muốn uống rượu phạt.”

“Tôi khuyên anh không nên xúc động.” Nhan Khuynh bình tĩnh đẩy người ra.

Ngụy Nguyên bị Nhan Khuynh cự tuyệt hai lần, lập tức không kiềm được sắc mặt: “Nhan Khuynh, cô tốt nhất nên nhận ra thân phận của mình, cho dù cô nhiều lần chơi tôi, tôi mặc kệ, đều là quá khứ, tốt hơn hết là cô đừng chọc tức tôi nữa, nếu không cô không biết chuyện gì sẽ xảy ra đâu.”

Nhan Khuynh cau mày không nói gì. Vẻ mặt không kiên nhẫn, thái độ vô cùng lãnh đạm càng khiến cô trông quyến rũ hơn.

Ngụy Nguyên nhất thời cảm thấy bị dụ dỗ, nhịn không được tiến lên một bước, nhéo cằm Nhan Khuynh định hôn cô một cái thật mạnh. Hấp ta hấp tấp trông như thể tám đời chưa thấy gái vậy.

Nhan Khuynh ngày thường được nâng niu nào gặp loại chuyện này bao giờ, tính cô cũng chẳng tốt nên cô cũng không cần nhịn.

Nhan Khuynh tức giận trực tiếp nắm lấy tay của Ngụy Nguyên ném hắn ta ra xa. Sau đó, cô nhặt cây lau nhà đánh về phía Ngụy Nguyên.

“Con điên này! Cô muốn làm gì?” Ngụy Nguyên bị ném đau cả người.

Nhưng cô nàng tên Nhan Khuynh này lúc có thể đánh tất nhiên sẽ không giống bình thường. Vì vậy cô hoàn toàn không có ý định trả lời, trực tiếp kéo Ngụy Nguyên như con gà con mà vác lên vai…

Nhan Khuynh thì đang thoải mái còn Cảnh Hoài vừa xuống máy bay thì lòng như lửa đốt. Vốn dĩ ban đầu anh chỉ mang tâm lý xem kịch để hóng chuyện. Ngược lại, cô nàng Nhan Khuynh này có bản lĩnh lại càng thú vị hơn, bài đăng Weibo vừa lên thì anh càng mong cô sẽ đối mặt như thế nào.

Nhưng anh không ngờ rằng khi anh xuống máy bay lại nhận được tin từ cấp dưới rằng Ngụy Nguyên đã đến sớm hơn và đã ở trong quán trà của Nhan Khuynh từ lâu.

“Cảnh thiếu, ngài có nghĩ là Nhan Khuynh sẽ quay lại với Ngụy Nguyên không!” Thư ký nhịn không được nói vài câu: “Bằng không, mặc kệ là Ngụy Nguyên mang người đi hay là Nhan Khuynh đuổi ra ngoài, đều sẽ phải có động tĩnh, chứ không có khả năng không có tiếng động nào.”

“Vậy chỉ có thể là cô ấy mù thật.” Cảnh Hoài lạnh lùng đáp, sau đó thúc giục tài xế: “Lái nhanh lên!”

Kỳ thực, chính Cảnh Hoài cũng không giải thích được tại sao, không hiểu sao lại cảm thấy vô cùng tức giận. Nhưng vào lúc này, công ty nãy giờ vẫn luôn cố liên lạc với anh mãi mới được, cuối cùng tin tức Ngụy Nguyên tức giận nói sẽ phong sát Nghê Ngọc cũng đến tai anh.

“Nghê Ngọc là ai?” Cảnh Hoài không biết cái tên này.

Nhưng thư ký biết rõ ràng, nhanh chóng chuyển tin tức của Nghê Ngọc cho Cảnh Hoài: “Là đóa sen trắng tuyến mười tám mà lúc trước Ngụy Nguyên theo đuổi.”

“Nói cho tôi biết thì có ích gì? Tôi là cha ruột của Ngụy Nguyên à?” Giọng điệu Cảnh Hoài cực kỳ khinh thường, anh nói cho thư ký: “Đi đưa tài liệu này cho mẹ Ngụy Nguyên đi, để nhà họ tự mình xử lý.”

Cảnh Hoài thực sự không muốn quản Ngụy Nguyên, còn đối với Nghê Ngọc là cực kỳ phiền chán. Ở vị trí hiện tại của Cảnh Hoài, trong mắt anh Ngụy Nguyên chỉ là tên nhóc lông bông thôi, còn Nghê Ngọc, chút thủ đoạn này còn chả bằng kịch bản mẹ chồng nàng dâu hay chiếu lúc tám giờ nữa.

Thư ký cũng thấy Cảnh Hoài không hài lòng với Nghê Ngọc, nên vội vàng truyền đạt lời của Cảnh Hoài ra ngoài.

Ai có thể ngờ được trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, một lời nói nhẹ nhàng của Cảnh Hoài sẽ khiến tình cảnh của Nghê Ngọc trở nên khốn khổ hơn. Ngay từ đầu cô ta đã không danh chính ngôn thuận, thậm chí ở trong mắt mấy tên nhà giàu thì cô ta còn chẳng bằng một góc của nguyên chủ.

Đúng là xuất thân của nguyên chủ không tốt nhưng năng lực cơ bản là vẫn có. Không có Ngụy Nguyên thì cô ấy hẳn sẽ có cuộc sống tốt hơn, chỉ là khi gặp được Ngụy Nguyên lại tình nguyện sa đọa. Cho nên khi Ngụy Nguyên rùm beng theo đuổi như vậy, nhà họ Ngụy cũng không có cảm giác chán ghét, hơn nữa nguyên chủ vốn hiền lành, Mẹ Ngụy Nguyên thậm chí còn nghĩ, nếu nguyên chủ có thể khiến cho Ngụy Nguyên quay đầu thì tìm một cô con dâu như vậy cũng không thành vấn đề.

Nhưng đổi thành Nghê Ngọc thì sẽ không như vậy. Bản thân nhà họ Ngụy cũng lập nghiệp từ trong làng giải trí, có cái gì bẩn thỉu chưa từng thấy quá? Một diễn viên đầu óc không trong sạch như Nghê Ngọc đã thấy nhiều rồi, sao có thể cho vào nhà làm dâu chứ ?

Vì vậy, sau khi bà Ngụy nghe thư ký của Cảnh Hoài nói Ngụy Nguyên đuổi người rồi đến thành phố A tìm Nhan Khuynh, bà tức giận không biết đánh ở đâu.

Nhà họ Ngụy đúng là có địa vị nhất định ở Yến Kinh, nhưng tất cả là đều phụ thuộc vào nhà họ Cảnh mới có chỗ đứng như hiện giờ. Huống chi, Ngụy Nguyên không phải là người duy nhất có thể kế thừa tổ nghiệp nhà họ Ngụy, nếu Cảnh Hoài cho rằng Ngụy Nguyên không đủ tốt mà buông tay, đám lão già ở nhà họ Ngụy không thấy thỏ không thả ưng có thể sẽ không giao nhà họ Ngụy cho Ngụy Nguyên.

Vì vậy sau khi bà Ngụy đặt điện thoại xuống liền quay người đi tìm thuộc hạ của Ngụy Nguyên.

“Tôi muốn biết những chuyện gần đây của Ngụy Nguyên.”

“Chuyện này…” Thuộc hạ do dự một hồi, cuối cùng quyết định cẩn thận lựa lời, miêu tả hành tung gần đây của Ngụy Nguyên. Khi biết Ngụy Nguyên vì Nghê Ngọc mà đắc tội với Lương Hải, bà Ngụy cau mày. Sau đó lại nghe Nghê Ngọc chuyển cho Ngụy Nguyên 30 vạn nói muốn đoạn tuyệt quan hệ, bà tức phát cười.

“Có lẽ cô ta cho rằng bản thân cùng đẳng cấp với cô Nhan Khuynh.” Thuộc hạ mạnh dạn bày tỏ suy đoán của mình.

Nhưng giọng điệu của bà Ngụy lại tràn ngập khinh thường: “Làm sao cô ta có thể giống như Nhan Khuynh được?”

Hóa ra khi Nhan Khuynh và Ngụy Nguyên ở bên nhau thì đúng là không cần gì, dù sao bản thân cũng đã ưu tú. Nói đến tài lực, khẳng định không bằng nhà họ Ngụy sau lưng Ngụy Nguyên, nhưng tuyệt đối không phải là hai chữ đeo bám. Về phần bỏ việc chuyên tâm hầu hạ Ngụy Nguyên, cũng không phải là cô ấy nguyện ý làm chim hoàng yến, mà là bởi vì nguyên chủ thật sự ngu xuẩn, cho rằng bản thân đang yêu đương thật. Bởi vậy sau khi chia tay trả tình phí cũng coi như cá tính cứng cạnh của phụ nữ, bà Ngụy tuy biết con mình bị vả đau nhưng cũng không muốn khó xử Nhan Khuynh.

Nhưng cái con Nghê Ngọc này là cái thứ gì?

Cô ta có thể tùy tiện lên giường với con trai bà, miệng thì nói không muốn mà phải tự mình phấn đấu, nhưng thực tế thì cũng phải do Ngụy Nguyên hộ tống cả chặng đường đấy thôi. Thế mà cô ta giả làm sen trắng thuần khiết, một bên bám lấy Ngụy Nguyên, quay đầu thông đồng với La Minh bây giờ còn muốn giống Nhan Khuynh, đúng là thật không biết xấu hổ.

Còn số tiền ba mươi vạn nhân dân tệ này, thực sự quá vô nghĩa. Chỉ riêng tài nguyên mà Ngụy Nguyên đưa cho Nghê Ngọc đã lên tới hơn ba mươi vạn nhân dân tệ rồi. Hai từ chia tay này, Nghê Ngọc đúng là có mặt mũi nói ra.

“Gọi người làm việc đi, nếu đã phong sát thì phong sát cho sạch sẽ chút, nhân tiện hẹn La phu nhân, nói tôi có chuyện muốn nói với bà ta.” Ngữ khí của bà Ngụy cực kỳ lạnh lùng, nhưng dù như vậy thì lúc này bà cũng không nhắc đến Nhan Khuynh.

“Phu nhân, có vẻ như ngài rất thích cô Nhan.” Thuộc hạ rất kinh ngạc, dù sao Ngụy Nguyên bị Cảnh Hoài gõ bon bon cũng là vì chạy đi thành phố A tìm Nhan Khuynh, nhưng bà Ngụy cũng không có ý giận cá chém thớt.

“Thích hay không không phải là vấn đề.” Bà Ngụy nhìn ra nghi hoặc của thuộc hạ, cười chỉ vào hotsearch của Nhan Khuynh: “Người mà Cảnh Hoài xem trọng sao có thể tầm thường? Nhan Khuynh cất giấu bản lĩnh, là lúc trước chúng ta nhìn lầm. Gọi Ngụy Nguyên cút về đây! Đừng có ở ngoài làm nhà ta mất mặt xấu hổ nữa!”

“Dạ.” Thuộc hạ nhận lệnh vội vàng ra ngoài tìm người đi thành phố A. Bà Ngụy đứng một mình thở dài. Chỉ hy vọng lần này Cảnh Hoài không so đo với Ngụy Nguyên.

Nhưng lần này Cảnh Hoài không có tâm tư quan tâm bà hy vọng cái gì. Cuối cùng anh cũng tới quán trà của Nhan Khuynh, vừa vào cửa đã cảm nhận được có gì đó kì lạ. Khi nhìn thấy trong phòng chỉ có bà chủ và Chúc Dương, phản ứng đầu tiên của anh là tên khốn nạn Ngụy Nguyên có thể đã làm gì đó không tốt với Nhan Khuynh.

“Xin lỗi, tôi là Cảnh Hoài, tôi tới tìm Ngụy Nguyên, bây giờ cậu ta ở đâu?”

“Cảnh Hoài? Anh họ Ngụy Nguyên?” Chúc Dương nghe thấy tên anh thì sắc mặt trở nên khó coi, bà chủ cũng rất sốt ruột.

“Này, không sao, người lớn trong nhà tới, Tiểu Nhan sẽ không đánh chết Ngụy Nguyên đâu!” Bà chủ cố hết sức nháy mắt với Chúc Dương.

Chúc Dương lập tức hiểu ra, vẻ mặt suy sụp đáp: “Có lẽ là không chết thật! Dù sao, chị của cháu cũng rất tuân thủ pháp luật.”

Nhưng Cảnh Hoài lại hiểu lầm phản ứng của họ. còn tưởng rằng Ngụy Nguyên đánh Nhan Khuynh. Hỏi ra thì biết bọn họ ở phòng trong nên cũng nhanh chóng chạy vào.

Trong mắt Cảnh Hoài, Ngụy Nguyên không phải là người tốt, Nhan Khuynh tuy rằng có năng lực, nhưng cuối cùng lại yêu sai người. Nếu Ngụy Nguyên muốn làm gì Nhan Khuynh, như vậy Nhan Khuynh nhất định sẽ không thể phản kháng. Nghĩ như vậy, Cảnh Hoài cảm thấy Ngụy Nguyên đúng là một tên khốn nạn.

Đặc biệt là khi anh cảm thấy cửa phòng trong có âm thanh của thứ gì đó nặng nề rơi xuống, phản ứng đầu tiên của anh là liệu có phải Nhan Khuynh đã xảy ra chuyện gì không.

“Ngụy Nguyên, dừng tay!” Cảnh Hoài theo bản năng dùng sức đá mạnh cửa ra, còn chưa xông vào đã phát hoảng trước cảnh tượng trước mắt.

Nó hoàn toàn khác với những gì anh tưởng tượng.

Lúc này Ngụy Nguyên đã bị Nhan Khuynh dùng giẻ bịt miệng đánh cho một trận tơi bời. Chỉ nhìn bộ dáng này thôi, mặt mũi bầm tím, trên mặt đều là nước mắt nước mũi, phỏng chừng có thể gãy hai cái xương sườn rồi. Ngược lại, chính Nhan Khuynh đã cho Ngụy Nguyên một trận tơi bời, chẳng những không tốn chút sức lực nào mà quần áo còn không nhăn, trên tay còn cầm cây lau nhà như một hung khí giết người.

Anh họ! Lần đầu tiên Ngụy Nguyên nhìn thấy Cảnh Hoài mà giống như nhìn thấy bồ tát cứu mạng, hai mắt sáng ngời.

Nhưng mà, Nhan Khuynh rõ ràng vẫn còn tức giận, cô còn quay đầu nhìn Cảnh Hoài, nhướng mày cười nửa miệng, sau đó dứt khoát bẻ khớp cánh tay Ngụy Nguyên trước mặt Cảnh Hoài.

Có thể nói là rất kiêu ngạo.

Ngụy Nguyên chịu không nổi đau lập tức ngất đi.

Nhưng Cảnh Hoài im lặng một giây, lặng lẽ ra khỏi phòng, chu đáo giúp Nhan Khuynh và Ngụy Nguyên đóng cửa lại.

.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.