Sáng sớm hôm sau, tại tòa vọng lâu trong hoa viên vương phủ.
"Róc… rách…"
Hoàng Ngọc Túc cẩn thận rót một tách trà nóng hổi, nhẹ nhàng đặt trước mặt Kim Tịnh Ngọc, nhìn thấy sắc mặt nhợt nhạt của nàng càng lo lắng khôn nguôi:
"Tỷ tỷ, tỷ chăm bệnh cho vương gia nhiều ngày như vậy, còn không chịu đi nghỉ ngơi, sức khỏe chắc chắn đã suy yếu đi nhiều."
Kim Tịnh Ngọc cầm tách trà nóng hớp một ngụm nhỏ, nhìn ra phong cảnh bên ngoài hồ sen, thở phào:
"Vương gia trước khi vào cung để bái tế dặn dò tỷ phải ở yên trong phòng để nghỉ ngơi, nhưng mà muội nghĩ xem, tiết trời đầu xuân trong lành và mát mẻ thế này, lại tiếp tục ở trong phòng thì thật nhàm chán."
"Haizzz, tỷ vẫn còn sức ngắm cảnh, coi như là muội đã nghĩ nhiều rồi. Có điều tại sao vương gia lại phải vào cung bái tế? Không phải quốc tang đã kết thúc từ hôm qua rồi sao?"
Kim Tịnh Ngọc khẽ gật đầu, dù điều kiện sức khỏe khiến thần sắc không còn tốt như trước, nhưng vẫn không giấu đi vẻ kiều diễm trời cho của nữ nhân này:
"Vương gia hành quân trở về trễ quốc tang, vừa nghe tin thái thượng hoàng băng hà thì liền ngã bệnh, khi khỏe lại một chút thì mọi thứ cũng kết thúc. Chàng cảm thấy có lỗi, nên muốn ngày ngày đến Bảo Kính điện cầu an cho thánh thượng, khi nào hết thất tuần thì mới thôi."
"À, thì ra là vậy…. Còn…"
"Chủ tử, trắc vương phi!"
Hoàng Ngọc Túc định nói thêm điều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bam-bao-vuong-gia-vuong-phi-den-roi/2807987/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.