Tờ mờ sáng hôm sau, theo dự tính từ trước, Doãn Duẫn dắt theo mẹ mình cùng Kim Tịnh Ngọc rời khỏi đáy vực thẳm, mất gần nửa ngày trời mới đến được kinh thành. Việc tìm vương phủ của Tư Dạ Hành Vũ thì chẳng có gì là khó khăn, chỉ đến hỏi một người qua đường là đủ biết.
Theo sự chỉ dẫn của người qua đường, cả ba tay xách nách mang đi đến vương phủ. Đứng từ xa, Kim Tịnh Ngọc đã phải thốt lên khi nhìn thấy cảnh vật phía trước:
“Wa… đẹp quá!”
Trước mắt nàng là Vũ Tịnh môn, hai bên treo đèn lồng đỏ, vải và trái châu đỏ tươi, kèn pháo linh đình. Có thể thấy, dường như nơi này đang tổ chức hỷ sự. Doãn Duẫn khoanh hai tay trước ngực, nhếch môi khinh bỉ:
“Xem ra chúng ta đưa cô về nhà, nhưng lại không xem ngày trước rồi. Rõ ràng là phu quân của cô đang chuẩn bị đón thêm thiếp mới,... Chậc, thật là sai lầm mà!”
Kim Tịnh Ngọc nghe đối phương nói vậy, trong lòng chợt phảng phất chút nét buồn man mác. Nàng ngơ ngác tiến thêm vài bước đến gần cổng chính hơn, lén lút quan sát bên trong xem thế nào.
Trong sân vương phủ có một chiếc kiệu hoa được trang bày đẹp đẽ, xung quanh còn có rất nhiều người. Một cô nương che mặt được nô tì dìu bước ra, tuy không rõ dung mạo thế nào, nhưng dáng vẻ lại yêu kiều đến lạ. Kim Tịnh Ngọc chớp chớp hàng mi, chợt nhìn lại bản thân mình, từ đầu đến chân không chỉ xuềnh xoàng, mà còn bình thường đến mức tầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bam-bao-vuong-gia-vuong-phi-den-roi/2807932/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.