Cố Ngôn Chiêu sắc mặt cứng đờ, không thể nào ngờ Nguyệt Y Nhiên tới là vì đòi tiền thưởng.
Nguyệt Y Nhiên nhìn Cố Ngôn Chiêu như vậy, nghi ngờ nhíu mày.
"Ngươi không phải thật sự cho rằng ta muốn ngươi lấy thân báo đáp đấy chứ?"
"Đương nhiên không có!" Cố Ngôn Chiêu lập tức phủ nhận, xấu hổ ho nhẹ một tiếng, "Cô chỉ nghĩ ngươi sẽ dùng công phu sư tử ngoạm, đòi rất nhiều ban thưởng thôi."
Nguyệt Y Nhiên nhíu mày, "Vậy Thái tử điện hạ là muốn phủi tay không đưa?"
Nhìn biểu tình của Nguyệt Y Nhiên, Cố Ngôn Chiêu đột nhiên có một loại cảm giác, nếu mình dám gật đầu, Nguyệt Y Nhiên khả năng sẽ trực tiếp xông lên ám sát hắn.
"Nguyệt Y Nhiên ngươi dù sao cũng là công chúa Nguyệt Hoa Quốc, sao lại ham chút tiền thưởng như vậy?"
Nguyệt Y Nhiên mắt trợn trắng, hừ lạnh: "Còn không phải bởi vì ta trước kia mắt mù, tặng người nào đó một khối ngọc bội, hiện tại nghèo đến không một xu dính túi, ruột cũng mốc xanh lên rồi."
Nghe Nguyệt Y Nhiên nói như vậy, Cố Ngôn Chiêu cũng nhớ ra trước kia hắn thập phần chán ghét Nguyệt Y Nhiên, cho nên tùy tiện ném ngọc bội đi, muốn cho nàng ta thanh tỉnh một chút, đừng tiếp tục dây dưa với mình.
Hắn hình như cũng nghe nói Nguyệt Y Nhiên vì khối ngọc bội kia đã bán không ít đồ, nhưng khi đó hắn cũng chưa từng để ý.
Nhìn bộ dáng lúc này của Nguyệt Y Nhiên, trong lòng Cố Ngôn Chiêu càng thêm nghi hoặc, "Nguyệt Y Nhiên, ngươi hôm nay thật sự chỉ là vì tiền thưởng?"
"Đương nhiên, cho nên, túm lại ngươi có cho hay không, ngươi có thể thống khoái cho một câu trả lời không, đừng có lãng phí thời gian của nhau?" Nguyệt Y Nhiên nhìn Cố Ngôn Chiêu, ngữ khí bắt đầu không kiên nhẫn.
Mình dù gì cũng cứu hắn một mạng, muốn chút tiền thưởng mà thôi sao lại khó như vậy!
"Phong Thành, đưa nàng tới khố phòng, để tự nàng chọn, coi như Cô ban thưởng."
"Vâng, điện hạ." Phong Thành chắp tay ứng tiếng, trong lòng cũng kinh ngạc không thôi.
"Sớm nói như vậy không phải tốt rồi sao." Nguyệt Y Nhiên nói thầm một câu, lại bảo Phong Thành nhanh đi đi, sau đó lập tức xoay người, không chút nào do dự.
Nhìn Nguyệt Y Nhiên vội vàng rời đi, Cố Ngôn Chiêu đã không thể không tin, đối phương dường như thật sự chỉ tới đòi tiền.
Chẳng lẽ...... Lạt mềm buộc chặt là do hắn nghĩ nhiều?
Nếu như là trước đây thấy Nguyệt Y Nhiên thật sự không dây dưa với mình nữa, Cố Ngôn Chiêu nhất định sẽ vô cùng cao hứng. Nhưng lúc này trong lòng hắn chỉ cảm thấy cổ quái.
Nguyệt Y Nhiên thay đổi thật sự quá lớn, hoàn toàn không giống như trước đây.
Qua khoảng nửa canh giờ, Phong Thành trở lại.
"Hồi bẩm chủ tử, Thái tử phi đã chọn xong, trở về rồi." Phong Thành chắp tay bẩm báo.
Cố Ngôn Chiêu gật đầu, định lệnh cho Phong Thành lui ra, lại phát hiện sắc mặt đối phương có chút quái dị, khóe miệng còn ẩn ẩn run rẩy.
"Ngươi có chuyện gì?" Cố Ngôn Chiêu hỏi.
Phong Thành ngẩng đầu, thần sắc phức tạp đáp lời: "Điện hạ, ngài biết Thái tử phi chọn gì không?"
Cố Ngôn Chiêu không cần nghĩ lập tức trả lời: "Chẳng phải là châu báu trang sức, hoặc là đồ trang trí thôi sao."
Phong Thành lắc lắc đầu, biểu tình trên mặt một lời khó nói hết.
Cố Ngôn Chiêu lại nói: "Chẳng lẽ là sách cổ tranh chữ?"
Nhưng vậy cũng không sao, những thứ hắn yêu thích cũng không đặt trong khố phòng.
"Cũng không phải." Phong Thành dừng một chút, hít sâu một hơi trả lời, "Thái tử phi nương nương đi vào liền hỏi vật nào đáng giá nhất, cuối cùng...... hoàng kim giao long được khảm trên tường bị nàng bẻ xuống khiêng đi rồi!"
Cố Ngôn Chiêu: "......"
Khiêng đi rồi......
Hắn bây giờ đã hoàn toàn tin, Nguyệt Y Nhiên hôm nay tới đây thật sự chỉ là vì tiền!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]