Mẹ tôi dừng máy xay lại, lặng lẽ đưa tay đến gần miệng tôi.
Tôi có thể thấy rõ nốt ruồi trên dái tai của bà ấy.
Bà ấy muốn nghe xem tôi còn thở không.
Một lúc sau, bà ấy che mặt tôi bằng đôi bàn tay ướt đẫm.
Trước mặt tôi tối sầm.
Tôi nghe bà ấy nổi giận quát em trai: "Sợ cái gì? Nó là chị gái của con, nó không hại con đâu!"
Tôi không thể nhìn thấy biểu cảm của mẹ mình lúc đó nhưng tôi có thể ngửi thấy mùi máu nồng nặc.
Em trai tôi phát ra tiếng động lạ.
Có lẽ vì quá sợ hãi nên nó lại lên cơn hen.
Tôi nghe mẹ tôi vỗ lưng nó an ủi: "Không sao đâu, dùng thuốc của tiên cô rồi con sẽ không phải chịu khổ nữa."
Đây là bài thuốc dân gian của tiên cô.
Trong làng chúng tôi có rất nhiều bài thuốc dân gian được lưu truyền.
Chỉ cần uống chai giấm là có thể nhận tràng, lau mình bằng nước tiểu trẻ con có thể ngăn ngừa chứng tê cóng.
Cũng có người uống nước phép để chữa bệnh điên.
Nhị Trụ Tử ở đầu thôn bị điên nhiều năm, nhà nghèo không có tiền chữa bệnh nên đã nhờ một người đàn bà gọi hồn, đổ máu gà lên người, dùng roi quất, cuối cùng nhốt hắn vào chuồng heo, chỉ cho ăn cám, sau năm ngày hắn thật sự hết bệnh, từ từ nói chuyện lại bình thường, gặp mọi người cũng biết chào hỏi, còn cưới vợ sinh con.
Nhờ Nhị Trụ Tử, người đàn bà kia bắt đầu nổi tiếng, bây giờ mỗi khi nhắc đến bà ta, mọi người đều gọi là Tiên Cô.
Mẹ tôi mua bài thuốc dân gian này từ Tiên Cô, tất cả tiền học phí và tiền đi làm hè của tôi đều đã lọt vào túi bà ta.
Máy xay thịt hoạt động trở lại.
Quạt kêu rè rè.
Bây giờ là tháng chín nhưng trời vẫn còn rất nóng, nếu xử lý chậm sẽ có mùi.
Hơn nữa bệnh hen suyễn của em trai tôi cũng không thể trì hoãn hơn được nữa.
Nhưng em trai tôi quá sợ, thằng bé vừa thở dốc vừa làm rơi chén thuốc mẹ đưa, lại hét lên: "Chị ơi, chị ơi, mở mắt ra đi!"
Tôi chết rồi, cơ thể bị chia làm hai nhưng mắt vẫn mở.
Mẹ tôi cố che mắt tôi lại rồi đuổi thằng bé về phòng.
Một lúc sau, bà ấy run rẩy lấy di động ra gọi điện.
Người ở đầu bên kia vừa ăn vừa hỏi: "Là chị dâu đấy hả? Có chuyện gì vậy? Bài thuốc có tác dụng không? Không cần tốn nhiều công sức đâu, chỉ cần cắt thành từng miếng nhỏ rồi dùng như thuốc bình thường thôi."
Có vẻ cuối cùng mẹ cũng ngửi thấy mùi hôi thối trên người tôi, bà ấy há miệng nôn ra khắp sàn, lẩm bẩm: "Nó... Hình như nó không muốn..."
"Không muốn cái gì?"
"Nó vẫn đang nhìn tôi chằm chằm."
Người ở đầu bên kia to tiếng: "Một bé gái đột ngột qua đời sẽ cảm thấy may mắn vì cứu được đàn ông của gia đình. Sao nó lại không muốn chứ? Chị dâu, đưa điện thoại qua đi, để tôi nói chuyện với nó."
Mẹ tôi bật loa ngoài, đặt điện thoại bên cạnh tôi.
Nhưng Tiên Cô không nói gì, rất lâu sau mới đổi giọng nói: "Chị dâu, nhìn vào mắt cô bé đó, có phải đôi mắt đã đổi màu không?" Bà ta nuốt nước bọt, "Trinh nữ chết oan phải che mắt lại, nếu không... Nếu không sẽ xảy ra chuyện lớn. Việc nó không thể là điềm báo."