Nhà tôi có một phong tục, đó là con gái chưa lập gia đình hoặc trẻ em chết khi còn nhỏ sẽ không được hỏa táng, cũng không được đưa vào mộ tổ tiên mà chỉ tìm một mảnh đất để chôn cất.
Trước đây có một người phụ nữ sinh đứa con gái ngoài giá thú sau khi qua đời, hai mẹ con được chôn cất riêng.
Người ta kể ban đêm đã thấy linh hồn của hai mẹ con họ đi tìm nhau.
Năm mười sáu tuổi tôi qua đời, vì thế không được hỏa táng, cũng không được chôn cất.
Thậm chí không ai biết tôi đã chết.
Bạn bè cùng lớp mang sách giáo khoa mới phát đến nhà, hỏi thăm tại sao tôi không đi học.
Người mở cửa là em trai tôi.
Em trai tôi năm nay mười hai tuổi, vừa bước vào lớp sáu.
Sau kỳ nghỉ đông, mùa xuân đến, phấn hoa khắp nơi, thằng bé lên cơn hen suyễn nên phải nghỉ học ở nhà.
Tiếng TV rất to.
Tôi bị choáng ngợp bởi những âm thanh khác trong phòng.
Tôi chết rồi.
Một nửa cơ thể nằm trên cái chiếu trong phòng.
Nửa còn lại treo trên dầm.
Bạn cùng lớp tôi thấy thế thì thốt lên: "Nhà em làm thịt khô hả?"
Em trai tôi hiếm khi tiếp xúc với người lạ, không trả lời cô ấy.
Bạn tôi lại hỏi: "Phùng Đồng có ở nhà không? Chị muốn gặp cậu ấy."
Em tôi chặn họ trước cửa: "Chị gái em... Chị ấy... Đang ngủ..."
Tôi đúng là đã "ngủ" rồi.
Sau khi bạn bè của tôi về, em trai đóng cửa lại.
Nhưng đúng lúc này lại có tiếng gõ cửa.
"Bưu phẩm chuyển phát nhanh của Phùng Đồng, xin hãy ký nhận."
Tôi mua nó bằng tiền lương làm bán thời gian của mình trước khi chết.
Một máy xay thịt.
Mẹ tôi nói muốn làm bánh bao cho tôi ăn, tôi sợ mẹ khó thái nhân thịt nên đã mua nó.
Tôi hoàn toàn không ngờ bà ấy lại dùng nó để xử lý thi thể của tôi.
Bố tôi mất sớm.
Một mình mẹ tôi đi làm nuôi tôi và em trai.
Để giúp bà giảm áp lực công việc, tôi đã xin đi làm thêm.
Trước kỳ khai giảng năm học mới, mẹ tôi đột nhiên bảo tôi nghỉ học một năm để lấy tiền học phí đó chữa bệnh cho em trai.
Bệnh hen suyễn của thằng bé càng ngày càng nặng, gia đình chúng tôi không thể trì hoãn thêm nữa.
Tôi đồng ý, gọi điện cho giáo viên trước năm học, sau đó định đến trường làm thủ tục xin nghỉ học rồi đi xin việc ở nhà máy gần nhà để kiếm thêm tiền.
Giáo viên của tôi nói rằng với nền y học phát triển bây giờ thì bệnh hen suyễn có thể chữa khỏi, cô ấy sẽ cho tôi mượn tiền.
Tôi không nhận, tôi chỉ muốn nói với mẹ bệnh hen suyễn có thể chữa khỏi.
Nhưng chưa kịp nói thì tôi đã chết.
Tôi không ngờ phương pháp chữa bệnh hen suyễn của mẹ tôi không phải đến bệnh viện, thay vào đó là dùng cách dân gian.
Phơi khô thịt và máu của người thân rồi nghiền thành bột, sau đó trộn với mật ong rồi ăn.
Máy xay thịt đang hoạt động ầm ầm.
Em trai tôi đột nhiên hét lên: "Mẹ!"