NGŨ
Dần dần, Phùng Cổ Đạo và A Lục quen thuộc, rốt cuộc biết được nguyên nhân bọn họ qua thôn không vào.
A Lục nói, “Hầu gia ngại gà thối, chó thối, người cũng thối. Mũi Hầu gia rất là thính.”
Phùng Cổ Đạo hiếu kỳ hỏi, “Sao hắn không chê ngựa thối?”
“Ngựa cũng ngại nữa, chỉ là ra ngoài thì đành chịu.” A Lục đáp, “Cho nên Hầu gia rất ít khi xuống xe ngựa.”
Phùng Cổ Đạo có chút đăm chiêu, “Nếu trên người ta dính chút mùi ngựa, Hầu gia có thể một cước đá ta khỏi thùng xe không?”
A Lục nói, “Sẽ thế.”
Ánh mắt Phùng Cổ Đạo sáng lên.
“Có điều Hầu gia sẽ chờ ngươi tắm rửa xong quay trở lại.”
Phùng Cổ Đạo thở dài nói, “Vì sao không có biện pháp nhất lao vĩnh dật (làm một lần hiệu quả mãi mãi) vậy?”
“Nếu ngươi có hồ xú (hôi nách) thì nhất lao vĩnh dật thôi.” A Lục nói.
Con mắt Phùng Cổ Đạo lại sáng rực. Hắn tuy rằng không có hồ xú, nhưng có thể nghĩ biện pháp chuẩn bị vài thứ mùi gần giống mùi hồ xú.
A Lục nói, “Hầu gia hận nhất người bên cạnh có hồ xú, nếu ngươi có, nhưng lại ở gần hắn như thế…” Hắn lắc đầu.
Phùng Cổ Đạo truy vấn, “Thì sao?”
“Đao lên đao xuống, vừa nhác thấy đầu rơi ngay.” Để tăng mạnh hiệu quả, hắn còn đặc biệt làm một thủ thế.
Phùng Cổ Đạo phiền muộn nói, “Sao ta cảm thấy ngươi cố gắng cho ta một hy vọng, rồi lại tạt cho một gáo nước lạnh vậy?”
A Lục cười hì hì.
Tuyết Y Hầu ở trong xe đạm nhiên nói, “Phùng Cổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bai-nhu-tang-kim-ngoc/72948/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.