Phùng Cổ Đạo: Người hướng chỗ cao đi, nước hướng chỗ thấp chảy
NHẤT
Cuối năm, sương lạnh thấu xương.
Phùng Cổ Đạo co ro dưới mái hiên, liều mạng xiết chặt chiếc áo khoác không cũ không mới trên người mình, để che đi gió lạnh đang thổi khắp hang cùng ngõ hẻm.
Hạ nhân của Tuyết Y Hầu phủ thờ ơ nhìn hắn đứng đó nhảy nhót dậm chân, coi như đang xem khỉ làm xiếc.
Hắn tới tới lui lui vài vòng, rốt cuộc nhịn không được được nói, “Huynh đệ, có thể vào trong xem thử, khách nhân của Hầu gia đã đi chưa, khi nào mới gặp ta được không?”
Hạ nhân cười lạnh, “Khi nào Hầu gia muốn gặp ngươi thì tự nhiên sẽ gặp. Không có chút quan hệ nào với việc khách nhân đi hay chưa.”
“Ta chỉ nhờ giúp ta liếc mắt một cái là được rồi. Tốt xấu cũng để ta biết còn phải chờ bao lâu.”
“Có thể chờ Hầu gia là vinh hạnh của ngươi, bao nhiêu người đều chờ như thế, ngươi nghĩ ngươi cao quý?”
Phùng Cổ Đạo ăn liền hai cái mất mặt, đành thu tay áo tiếp tục nhún nhảy.
Lại qua một lúc, trời càng tối hơn.
Phùng Cổ Đạo vừa lạnh vừa đói, hầu như muốn phất tay áo bỏ đi.
Đúng lúc này, người lúc trước dẫn hắn vào cửa Hầu phủ là tổng quản Tông Vô Ngôn rốt cuộc cũng từ tốn đi ra, “Phùng tiên sinh, Hầu gia muốn gặp ngươi.”
Phùng Cổ Đạo hít hít nước mũi, rụt đầu hỏi, “Hầu gia chuẩn bị cơm tối chưa?”
Tông Vô Ngôn kinh ngạc nhìn hắn một cái, “Ngươi đi gặp Hầu gia trước đã. Cơm tối ta sẽ gọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bai-nhu-tang-kim-ngoc/72947/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.