Chương trước
Chương sau
Mà ở chợ Đổ lúc này, Lã Đặng Tử đôi mắt lim dim, hai con mắt hờ hững nhìn về phía trước, có khoảng hai mươi người mặc áo đen, khuôn mặt hung tợn dương đôi mắt hung ác nhìn vào trong “quán Cù Lũng”.

Lã Đặng Tử lạnh giọng:

- Cường băng, chúng mày lớn mật thật!

Một người áo đen mặt gầy hốc hác, đôi môi thâm sì, miệng nở nụ cười đểu giả bước lên nói:

- Lã Đặng Tử, một trong bốn chiến tướng của Cù Lũng! Tao khuyên mày tốt nhất là không nên cứng đầu, biết điều thì khoanh tay chịu trói, hơn hai mươi anh em của tao ở đây đều có K54, ở đây là chỗ đông người, tốt nhất mày đứng có ép tao, không thì sau này chỗ làm ăn của mày cũng không yên ổn gì đâu, bọn công an đã sớm nóng mắt ở đây rồi, chỉ chờ có việc là chúng nó sẽ mượn cớ nhảy vào ngay đấy!

Lã Đặng Tử cũng cười lạnh nói:

- Thằng Hưng quắt, mày láo thật, ngày xưa theo Vĩnh mặt sẹo đánh anh Lũng, bây giờ lại chạy sang Cường băng làm tay sai. Chúng mày tưởng chúng mày có hàng nóng, thì ông đây không có chắc…

Lã Đặng Tử nói xong liền rút từ trong túi áo ngực ra khẩu súng, sau đó đem khăn sạch lau chùi cho bóng loáng, khiêu khích tên áo đen trước mắt.

Hưng quắt là người của Cường băng, thấy hành động này của Lã Đặng Tử, cực kỳ không vui vẻ, liền nói:

- Đặng Tử, mày chán sống rồi, ở đây bọn tao người đông gấp đôi người của mày, cho dù mày có võ cũng chỉ có thể xử được bốn năm thằng, còn đám đàn em của mày đừng hòng sống sót. Hơn nữa, đã là dùng súng, võ của mày là vô dụng!

Lã Đặng Tử hất cằm nói:

-Mày cứ thử xem!

Tên Hưng quắt cực kỳ tức giận nói:

- Người của Lũng Băng mày còn đánh nhau ở trên cầu Lạc Long, anh em của tao ở trên đấy có đến hơn trăm người, nếu mày nghĩ bọn nó có thể nhanh như vậy về giúp mày thì mày nhầm rồi! Anh em của tao tuy không giỏi võ, nhưng mà không phải là loại đậu hũ.

Hưng quắt mặt khinh thường cười nhạt nói, mà Lã Đặng Tử mặt cũng liền tối sầm lại, tỏ vẻ không vui.

Nhưng mà Hưng quắt lại càng không ngờ rằng, ngay khi gã vừa nói xong một câu trêu tức đối phương, đã có ngay một gáo nước lạnh dội vào mặt gã.

Một giọng nói trầm trầm từ sau lưng dám người áo đen chợt vang lên, cộng thêm tiếng bước chân dồn dập của rất nhiều người đang đi:

- Hưng quắt, Hưng đại ca, từ ngày mày trốn sang Cường băng, anh Lũng đã nhiều lần nhắc nhở tao phải chiếu cố đến mày. Thằng oắt con như mày nhiều lần trốn chui lủi khiến tao không thể tìm được, không ngờ hôm nay lại tự dẫn xác mò đến đây!

Hưng quắt đang dùng vẻ mặt khinh thường nhìn Lã Đặng Tử, chợt nghe thấy những âm thanh này lọt vào tai mình, khuôn mặt liền không kiềm chế được chuyển sang xanh mét như tàu lá chuối. Hưng quắt run run quay dần đầu lại, dùng đôi mắt lấp láy nhìn phía sau.

Một đám hơn năm mươi người đang từ bên ngoài cổng chợ Đổ kéo vào, người nào người nấy cực kỳ hung tợn, mặt mũi đều lộ vẻ muốn giết người, mồ hôi nhễ nhại đổ xuống trông càng mạnh mẽ, đôi mắt gắt gao đặt xuống đám người áo đen và tên Hưng quắt.

Mà ở giữa đám người kia, một người khuôn mặt trẻ tuổi, dáng người hao hao cao lớn, đang nhìn cặp mắt chế giễu nhìn xuống. Hưng quắt không kiềm chế được kêu lên:

- Tuấn Sơn? Làm sao mày có thể?

Hưng quắt vừa đặt câu này lên miệng, đã có cảm giác không ổn, biết là lần này hành sự không thành mà bại sự hẳn là có thừa rồi. Hưng quắt vội quát to cho đám đàn em phía sau mình:

- Mẹ kiếp! Chúng mày, chạy…

Hưng quắt nói xong liền không thèm để ý đến đám thuộc hạ, hướng một lối nghách nhỏ bên trong chợ chạy thục mạng. Mà những người buôn bán hàng nhỏ lẻ ở trong chợ lúc này, thấy sắp sửa có đánh nhau, liền lục tục thu dọn hàng, chốn vào bên trong.

Một tên đàn em của Lũng băng, đứng bên cạnh Lã Đặng Tử, nhìn thấy đám người Hưng quắt chạy trốn, liền rút từ bên cạp quần ra một khẩu súng, dương lên cao định bắn. Nhưng mà Lã Đặng Tử liền rất nhanh đem bàn tay đặt lên khẩu súng của người này ấn xuống nói:

- Không cần, dùng súng ở trong chợ thì có khác gì lạy ông tôi ở bụi này, chúng nó mang súng đến, nhưng cũng chưa chắc đã có gan dám bắn đâu, nó đâu phải là Năm Cam hay Dung Hà!

Mà Tuấn Sơn nhìn thấy đám người Hưng quắt nhanh như vậy đã co dò bỏ chạy, liền cực kỳ lớn giọng quát to:

- Anh em, đuổi thằng Hưng quắt chém chết nó cho anh!

Hơn năm mươi người đứng sau lưng Tuấn Sơn, có ba mươi người chạy ra lên phía trước kêu to đáp lại:

- VÂNG!ANH SƠN!

Ba mươi người này còn có thể lực tốt nhất, vừa nãy trong cuộc đánh nhau ở trên cầu Lạc Long, đám người này còn chưa kịp ra tay thì Tuấn Sơn đã dọa cho tên thủ lĩnh của đám người Cường băng chạy mất, cho nên ba mươi người này không kịp đánh đấm thì liền cảm thấy rất tiếc nuối, cảm giác như mình không có chỗ dùng. Mà lúc này vừa vặn để được dịp thể hiện trước mặt đại ca, cho nên liền hưng phấn đuổi theo đám người Hưng quắt rất nhiệt tình.

Hưng quắt vừa chạy vừa làu bàu:

- Thằng Tuấn Sơn làm sao mà có thể về đây nhanh như thế được, thằng Hải lợn này ngu thật, nếu hôm nay để tao dẫn đám anh em ấy thì đâu đến nỗi!

Mà Hưng quắt chưa chạy được lâu, phía sau đã có đám người lục tục đuổi theo hùng hổ, trong tay đều cầm mã tấu sáng loáng.

Hưng quắt toát mồ hôi vừa chạy vừa quát cho đám đàn em ra lệnh:

- Mẹ kiếp! Bọn Lũng băng này đuổi rát quá, chúng mày quay lại đánh chúng nó cho tao!

Đám đàn em của Hưng quắt ngoái lại phía sau có khoảng hơn ba mươi người đuổi theo, đoán chừng quân số đối phương truy đuổi mình cũng không đông lắm, nên mới bớt sợ nổi máu liều, liền gật đầu nói:

- Dạ anh Hưng!

Sau đó hai mươi người quay đầu lại, cười lạnh đem súng K54 trong người rút ra, dương lên hướng về phía đám người của Lũng băng đang truy đuổi đến đây liên tục cười lạnh. Hưng quắt sau khi thấy đám đàn em chặn hậu cho mình, cũng chẳng màng, mặc kệ đám đàn em tiếp tục chạy thục mạng bán sống bán chết. Hưng quắt rủa lên vài tiếng:

- Thằng Tuấn Sơn, mày cứ chờ đấy!

Đám đàn em của Hưng quắt dương súng lên cực kỳ tự tin, cứ ngỡ rằng chính mình sẽ dọa cho đối phương được một phen sợ hãi, vì dù sao thì mình còn có súng cơ mà. Trước mặt đồ nóng như vậy, vũ khí lạnh đều là đồ bỏ. Đám đàn em của Hưng quắt liên tục cười lạnh khúc khích, nhìn đám người Lũng băng đang chạy đến đầy khinh thường, vì nghĩ rằng một khi mình dương súng lên, đám đàn em của Lũng băng này sẽ sợ đến xón đái ra quần.

Nhưng mà đám đàn em của Hưng quắt lại thật sự không ngờ rằng, hơn ba mươi người của Lũng băng vừa đuổi đến, chẳng thèm nói tiếng nào, mà cũng chẳng sợ chút nào, vung mã tấu lao vào chém tán loạn. Có người trong Lũng băng còn nói:

- Mẹ kiếp, anh Đặng Tử đã nói rồi, chúng nó không có gan bắn súng đầu, anh em cứ chém nhiệt tình cho tao!

Không có gan bắn súng, đúng là không có gan bắn súng thật. Đám đàn em của Hưng quắt cũng chỉ định đem súng ra dọa đám người của Lũng băng mà thôi, chứ cho tiền chúng nó cũng chẳng dám bắn, chúng cứ nghĩ chỉ cần như vậy là đã đủ khiến người của Lũng băng khiếp sợ, nhưng mà chúng nó thực sự đã quá nhầm, bây giờ chúng nó mới biết được sự thật, nhưng cũng đã quá muộn rồi.

Đám đàn em của Hưng quắt, lúc này mới là những tên phải xón ra quần, chúng chỉ có thứ vũ khí duy nhất là súng, mà lại không dám bắn. Lúc này trơ mắt nhìn đám đàn em của Lũng băng làm cỏ mình đầy kinh hãi.

Có thằng hoảng sợ kêu lên:

- Các anh tha cho em, em biết lỗi rồi, em sai rồi!

Mà khẩu súng trong tay tên này cũng bị bàn tay run lập cập của gã mà rơi xuống đất, đám đàn em của Hưng quắt có mấy thằng bị mã tấu chém vào người chảy xuống máu đỏ, kêu gào lên như con khóc đòi mẹ, lũ khác thì nhốn nhác chạy tán loạn, mặt mũi thằng nào thằng nấy xanh mét. Chúng nó thật sự rất không ngờ rằng Lũng băng này lại lắm thằng chán sống đến như vậy, bọn Lũng băng này điên rồi.

Roạt roạt!

Chỉ chưa đầy mười phút, đám đàn em của Hưng quắt đã bị làm cỏ hoàn toàn, chém cho nằm xụi hết xuống đất, bị người của Lũng băng đem dây thừng trói vào lôi về quán Cù Lũng nhốt vào hầm.

Mà Tuấn Sơn từ lúc trở về chợ Đổ, liền kéo theo Đặng Hùng với Lã Đặng Tử vào trong phòng Karaoke lúc trước, tiếp tục cuộc nhậu nhẹt.

Tuấn Sơn đưa điếu thuốc lá lên miệng ngậm vào nhả khói, từ tốn nói:

- Anh Đặng Tử, Đặng Tử sư huynh, vừa rồi em thật không ngờ thằng Hải lợn của Cường băng lại nhát gan đến như thế, em còn chưa chém nó nhát nào mà nó đã chạy xoắn quẩy hết cả lên rồi, bọn Cường băng này, xem ra cũng chẳng ra gì, nếu anh Lũng cho em năm mươi anh em, em cũng có thể đến làm cỏ cả Cường băng chúng nó, thậm chí đem hết cả địa bàn của Cường băng chúng nó gộp vào với Lũng băng của mình!

Lã Đặng Tử đem một ly rượu Vang đưa lên môi nhấp nhấp rồi chép chép miệng vài cái nói:

- Chú nghỉ đơn giản quá, nếu dễ dàng như thế thì trước đây lúc anh em mình mới nhập băng, đem anh em đi chiếm địa bàn đã được luôn rồi, đâu phải thu liễm đến mức như thế này.

Đặng Hùng nghe thấy Lã Đặng Tử nói như vậy, cảm thấy không đúng liền nói:

- Anh Đặng Tử, anh nói thế là sai rồi, trước đây anh em mình đi chiếm địa bàn chẳng phải chiếm bốn cái thì được ba đấy thôi, chỉ có mỗi thằng Dương Việt là không làm được cái trò trống gì cả!

Lã Đặng Tử nghe thấy Đặng Hùng nói như vậy thì liền không vui nói:

- Chú Hùng nói thế là sai rồi, chú suy nghĩ tối dạ lắm, thằng Dương Việt chiếm chỗ khó nhất trong ba anh em mình, địa bàn của Mãnh băng đâu có dễ dàng mà chiếm được như thế!

Lã Đặng Tử dừng một chút, đưa ly rượu Vang lên miệng nhấp nhấp vài ngụm rồi nói tiếp:

- Hơn nữa ba cái địa bàn anh em mình chiếm được, chỉ trong vòng một tháng, chẳng phải đều mất sạch đấy ư?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.