Thời gian ở sa mạc nóng rực này dường như trở nên mơ hồ và chậm chạp một cách kỳ lạ.
Rõ ràng đã chạy gần nửa ngày, mà nhìn khung cảnh bên ngoài vẫn y hệt, khiến người ta có ảo giác như đang giậm chân tại chỗ.
Ti Tĩnh Uyên đã sớm trở lại, co ro ngủ gật trong góc xe, cả xe người đều mơ mơ màng màng.
“Chúng ta đã đi được nửa đường chưa vậy?” Đào Yêu cuối cùng không nhịn được, thò đầu ra khỏi cửa sổ.
“Chưa.” Ti Cuồng Lan đáp: “Giữa sa mạc, ngựa không bằng lạc đà. Tính cả thời gian nghỉ ngơi, e là phải hai ba ngày nữa mới đến được trấn Phụng Vỹ.”
“Ồ…”
Đào Yêu ngáp một cái, đúng lúc một cơn gió thổi tới, khiến miếng nàng đầy ngậm cát, nhổ mãi không xong.
Ti Cuồng Lan nhíu mày, ấn đầu nàng trở vào trong. Nhưng Đào Yêu không chịu thua, lại ló đầu ra, lần này còn đưa cả bình nước ra ngoài: “Nhị thiếu gia, đánh xe vất vả, uống chút nước đi. Ở đây khô quá, thật sự sẽ thành khô người mất.”
Ti Cuồng Lan vẫn nhíu mày, nhưng cũng đưa tay nhận lấy uống một ngụm lớn.
“Nhị thiếu gia, hay để ta đánh xe thay cho? Ngươi nghỉ ngơi một chút, đã mệt cả nửa ngày rồi mà.” Đào Yêu cười hí hí.
“Chúng ta hiện đang đi theo hướng nào trong bốn phương tám hướng thế?” Ti Cuồng Lan hỏi.
“À?” Đào Yêu gãi đầu: “Phía đông?”
“Về ngủ tiếp đi.” Ti Cuồng Lan thở dài: “Ngươi mà cầm cương, sang năm cũng chưa đến được trấn Phụng Vỹ.”
“Ơ kìa, sao ngươi lại phân biệt được rõ ràng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-yeu-pho-5-sa-la-song-thu/3914541/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.