Chương trước
Chương sau
Bách yêu phổ 3

Tác giả: Sa La Song Thọ

"Ở đây hả?" Đào Yêu đứng từ trên cao nhìn xuống từng ngọn hoa đăng thắp sáng và không trí tràn ngập sự vui vẻ bên dưới, khịt khịt mũi: "Cách xa như thế vẫn nghe được mùi rượu thịt thơm phức, kết hôn thật tốt!"

Hắn không quan tâm rượu thịt thơm hay không, chỉ đánh giá quy mô và hoàn cảnh xung quanh thấp giọng nói: "Phòng ốc không tồi, hình như là một hộ giàu có."

Đúng là không tồi, chỉ nhìn cảnh sắc bên ngoài và số lượng phòng xá thôi cũng biết chủ nhân của nó không phải là một người tầm thường.

Hắn thở phào nhẹ nhõm.

"Đi thôi, không phải ngươi muốn đến uống rượu mừng sao." Đào Yêu kéo tay tay hắn.

Hắn do dự chốc lát rồi gật đầu.

Nhà hắn ở ngoại ô phía tây thành Lạc Dương, nơi tổ chức hỷ yến cách Hạnh Hoa cốc mười dặm về phía đông, mảnh đất lớn này là có vẻ như đều thuộc về hộ nhà này, toàn bộ phòng ốc đều xây dựa vào núi, trước phòng còn có mấy con sông nhân tạo, có thuyền nhỏ trên bờ, cầu đá bắc ngang qua, xung quanh là rừng hoa Mơ, đến mùa xuân phong cảnh ắt hẳn sẽ vô cùng đẹp.

Lúc này đây, từ cây hoa Mơ đến cầu đá đến cổng lớn, đều được dán đầy các chữ hỷ đỏ chói, trên cổng lớn đặt một tấm bảng đề hai chữ "Vu Phủ", các tên sai vặt vốn dĩ nên đứng ở trước cổng để tiếp khách bây giờ lại hoang mang hốt hoảng nhón chân tập trung lại vây quanh một bức tường, ngửa đầu hét lớn gọi nhỏ.

Hắn ngẩng đầu nhìn lên, một nữ tử một thân giá y đang ngồi trên bờ tường, trên tay cầm một bình rượu, vừa uống vừa nhìn về phía xa xăm, hồng y làm nổi bật làn da trắng như tuyết, cộng thêm khí chất lười biếng tiêu sái, so với ngày thường càng thêm yêu kiều.

Nhưng hôm nay nàng không phải thành thân sao? Trèo lên bờ tường là muốn làm gì?

"Thiếu phu nhân à, người nhanh xuống đây đi, lỡ như té ngã thì phải làm sao! Người hôm nay đã trèo lên bờ tường mấy lần rồi!"

"Ôi chao, cầu xin người đừng uống nữa mà! Ngươi rốt cuộc muốn nhìn gì thế?" Các sai vặt vừa khuyên vừa nói với nha đầu bên cạnh, bảo nàng nhanh mời thiếu gia đến, kết quá các nha đầu nói rằng thiếu gia lúc sớm đấu rượu bây giờ đã say đến mức bất tỉnh nhân sự rồi, người này nói một câu người kia nói một câu.

"Ta vẫn còn một vị khách quý chưa đến!" Nàng mím môi tức giận nói: "Hôm nay nếu như hắn còn không đến, thì khẳng định là đã chết rồi."

Thấy thế Đào Yêu vừa nín cười vừa đẩy hắn ra phía trước nói: "Chưa chết chưa chết, người ở đây nè!"

Chúng nhân quay đầu, chỉ nhìn thấy một hồng y công tử đang nhìn họ cười gượng.

Tô Thắng đứng trên bờ tường nhìn thấy hắn sững người một lắc, lại dùng sức dụi mắt nói lớn: "Có phải là huynh không?"

Hắn ngẩng đầu cười: "Là ta."

Sau đó lại là một tiếng là hét kinh hãi, mắt nàng chớp chớp đến mức muốn nhảy ra ngoài, chiếc váy đỏ bay từ trên cao xuống giống như một đám mây.

Vững vàng đáp xuống đất, nàng cười giống như cô ngốc nhặt được tiền chạy đến ôm chầm lấy hắn: "Ta còn tưởng huynh hôm nay không đến nữa chứ!"



"Phải đến chứ, hôm nay là ngày vui của nàng mà." Tay chân hắn có hơi lúng túng, sau đó giống như một người bạn cũ khẽ vỗ nhẹ lưng nàng.

Nàng đứng thẳng người dậy, ánh mắt rơi trên người Đào Yêu, nhìn trái ngó phải: "Tiểu a đầu này là ai thế?"

Hắn lùi lại một bước, rất tự nhiên nắm lấy tay Đào Yêu mỉm cười: "Nương tử của ta."

Đào Yêu ho một hồi, dùng móng tay bấm vào tay hắn, sắc mặt lại như không có chuyện gì chỉ cười hì hì nói: "Ngại quá, chúng ta đến muộn rồi."

Nàng bước đến trước mặt Đào Yêu đánh giá nàng một vòng, cuối cùng nhìn chằm chằm mặt Đào Yêu hỏi: "Nhìn dáng vẻ của cô nương không giống như tiểu thư khuê các nhỉ, làm việc gì vậy?"

"Đại phu." Mắt Đào Yêu cong lại hệt như vầng trăng khuyết.

"Không tồi nha." Nàng vỗ lên vai hắn: "Có một nương tử làm đại phu thực rất tốt nha, người ngốc như huynh không ngờ còn biết lừa tiểu cô nương về nhà!"

Hắn cười: "Nàng cũng đâu có tệ, cuối cùng cũng gặp được lương nhân rồi."

"Năm đó đi áp tiêu gặp phải mấy tên tặc cướp hàng rồi cứu được một tên nhóc trói gà không chặt, quyền cước không biết chỉ biết ngâm thơ viết văn, ồ, còn biết làm ăn kiếm tiền, thật chẳng thú vị gì cả." Nàng một mặt ghét bỏ.

Khiến cho mấy tên sai vặt ở bên vội giải thích: "Thiếu gia nhà chúng tôi quyền cước không giỏi nhưng mà học vấn uyên thâm, lại còn giỏi kinh doanh."

"Hiểu rồi hiểu rồi, các vị không cần giải thích đâu, người có thể cưới được nàng tuyệt đối không phải là người tầm thường đâu, chúng ta sẽ không coi thường thiếu gia của mọi người đâu." Hắn cười nói.

"Nhiều chuyện, quay về hết cho ta! Ở đây không cần mấy người nữa." Nàng quay đầu trừng mắt nhìn họ, các sai vặt bèn vội rời đi, dường như đã quen với tình cách này của nàng rồi.

"Những năm này huynh đi đâu thế?" Nàng chớp chớp mắt, hơi rượu còn chưa tản đi hết, nhìn ánh mắt vừa cố chấp vừa trốn tránh của hắn.

"À...thực ra là đi trốn nợ." Hắn ngại ngùng nói: "Không nói lời từ biệt với nàng là sợ gây rắc rối cho nàng."

"Trốn nợ? Sao huynh không đến tìm ta! Vậy bây giờ đã giải quyết xong chưa?"

"Trả hết rồi, nếu không sao có thể đến uống rượu mừng của ngươi được."

"Vậy thì tốt." Nàng bật cười: "Đi thôi, vào bên trong với ta, bên trong đang uống rượu náo nhiệt lắm, có rất nhiều người đến."

Hắn nhìn về phía cổng lớn, mỉm cười lắc đầu: "Ta và nương tử còn có việc gấp phải đi, không ở lâu được." Nói đoạn lấy một hộp gỗ ra đặt tên tay nàng: "Quà cưới của ta, nhận đi, một ngày nào đó ngươi sẽ dùng đến."

Tay nàng nhận lấy hộp gỗ, mắt lại nhìn hắn: "Bây giờ đã đi rồi sao, còn chưa uống rượu mừng mà!"

Hắn mỉm cười cầm lấy bình rượu trên tay nàng uống ba ngụm, sau đó nhìn nàng khẽ cười nói: "Một chén chúc nàng tìm được lương nhân, hai chén chúc nàng còn cháu đầy đàn, ba chén chúc nàng luôn hạnh phúc." Sau đó trả bình rượu lại cho nàng, nhè lưỡi: "Rượu mừng đã uống rồi đó."

Nàng bật cười, khóe mắt phiếm đỏ: "Cảm ơn huynh đã đến, biết được huynh vẫn bình an thì ta có thể yên tâm rồi."

"Miệng nói người ta vô vị trong lòng lại rất thích nhỉ." Hắn nhìn cổng lớn bĩu môi, lại nói: "Biết được nàng hạnh phúc ta cũng yên tâm rồi."

"Vào trong ngồi một lát rồi đi, chàng biết huynh là bằng hữu của của ta, sớm đã muốn gặp huynh rồi." Nàng không muốn để hắn đi.

"Sau này có cơ hội rồi lại gặp nha." Hắn sờ đầu nàng: "Chúng ta phải đi rồi."

Vừa mới quay người định đi, hắn lại quay đầu: "Năm đó ta không hề làm gì cho nàng, vì sao nàng đột nhiên lại muốn tặng quà cho ta?"

Nàng sững người, cười: "Khi ta bị tất cả mọi người phủ định, chỉ có huynh gọi ta một tiếng Tô tiêu đầu."

Hắng đờ người, bật cười: "Ồ, Vậy thì ta vô tình mà được hời rồi."

"Đúng đó."

"Cáo từ nhé, nàng bảo trọng."

Trùng phùng và li biệt nhanh hơn trong tưởng tượng rất nhiều, lúc đi khỏi cốc Hạnh Hoa hắn không quay đầu lại, biểu cảm cực kỳ nhẹ nhàng, Đào Yêu lén lút quay đầu lại nhìn, Tô Thắng vẫn đứng yên ở đó nhìn hắn rời đi, tiếng nhạc vui mừng của yến tiệc trong sắc đêm tưng bừng vô cùng.

Trời về khuya, đôi tân nương tân lang mới cưới ở trong phòng vẫn chưa ngủ.



"Hồng công tử có đến sao?"

"Ừm, đến cùng với nương tử, cửa còn chưa vào để đi rồi."

"Sao không giữ huynh ấy lại?"

"Ngươi ta có chuyện phải làm, giữ lại làm gì, sau này còn có thể gặp mà."

"Ừ, huynh ấy bình an là được."

"Chàng có tin trên đời này có ngươi là tai tinh, cũng có người là phúc tinh của chàng không?"

"Tin, nàng chính là phúc tinh của ta nè."

"Cút! Ban đầu vì cứu chàng thiếp suýt chút nữa là mất luôn cái mạng này đó! Bất quá... Thiếp cảm thấy huynh ấy chính là phúc tinh của thiếp, từ sau khi huynh ấy gọi ta một tiếng Tô tiêu đầu, thiếp dần dần không còn xui xẻo nữ. Chàng có biết ban đầu lúc thiếp giúp ông chủ Tần chuyển đống hàng thạch bảo đó, suýt chút nữa đã mất mạng rồi, đường đi gian nan hiểm trở, tất cả mọi người bao gồm cả đội xe ngựa đều bị rơi xuống sông, còn không kịp giữ mạng, lúc đó em chỉ nghĩ lần này triệt để xong đời rồi, hàng hóa cũng mất rồi, việc tiêu cục chuyển mình cũng hết hi vọng rồi, chi bằng chết luôn. Ai biết được lúc mọi người đang cố sức vùng vẫy để lên bờ thì hòm bảo thạch đó cư nhiên lại nổi lên. Thật sự rất khó tin, một cái hòm nặng như thế, sao có thể nổi lên được chứ?"

"Có lẽ là bị mắc kẹt lại? Rong rêu gì đó."

"Thứ đồ nặng như thế rong rêu sao có thể giữ lại được."

"Vậy có lẽ là ông trời không quên được nàng rồi."

"Có lẽ là ông trời linh thiêng....dù sao thì đi áp tiêu lâu dài rồi, chuyện lạ gì cũng đều gặp được."

"Ừ, ngủ đi, mệt mỏi cả ngày rồi, dù gì sau này nàng cũng có rất nhiều thời gian để kể cho ta nghe những chuyện lạ mà nàng từng gặp mà, cũng không cần lo lắng tiêu cục sẽ bị sụp đổ đầu, chỉ chuyển hàng của nhà ta thôi cũng đủ cho nàng bận cả đời rồi."

"Thiếp có nói sẽ giúp chàng sao?"

"Ta cũng không phải là không trả tiền."

"Gấp ba!"

"..."

***

Vỹ thanh:

"Đa tạ!" Giữa đồi núi không có bóng người, hắn quy quy củ củ dập đầu với Đào Yêu, lại lấy ra một cái túi vải đưa cho nàng: "Đã nói rồi, nàng một nửa ngài một nửa."

Đào Yêu cười híp mắt nhận lấy, nhấc nhấc túi vải trong tay, chép miệng nói: "Đồ tốt nha. Giáng Quân còn sống lấy thân thế, chế thành loại bột giống muối, có thể dán chặt nhân duyên nam nữ, một đời không tách rời, đến chết mới thôi." Nguyệt lão có được các ngươi quả thực là hời cho lão quá, có còn chẳng cần tiên pháp, nhiều lắm thì thay đổi hình dáng, nam nữ trong thiên hạ chắn chắn sẽ không thể thoát ra khỏi lòng bàn tay của các ngươi. Lão già này giỏi đấy."

"Ta chưa từng phát huy trên nhân duyên của nam nữ nào." Hắn đứng dậy, cười nói: "Việc duy nhất đời này ta dùng đến thân thể này, là "định" hòm bảo thạch đó lại với nàng."

Đào Yêu nhìn túi vải trong tay: "Chắc cũng đau nhỉ."

"Ừ, đau hơn nửa năm, dù sao cũng là thân thể của mình, lấy mất một phần không đau sao được." Hắn đưa tay sờ sờ bả vai: "Chẵng biết Hồng cô cô làm thế nào để chịu đựng được, bà ấy dùng nhiều như thế hẳn là phải trải qua ất nhiều đau đớn."

"Cho dù chịu đau đớn ở nhân gian cũng không chịu quay lại thiên giới, thực không biết là ai mới nên phản tỉnh đây." Đào Yêu ngáp một cái lại hỏi: "Ta có một câu hỏi, Giáng Quân các ngươi cột nhân duyên của con người, chưa đến lúc một ngươi chết đi thì không thể tách rời, vậy lấy thân thể của ngươi dán chung với đám bảo thạch kia, nhưng mà hòm bảo thạch kia phải đưa cho người khác, vậy há không phải là bất luận ra sao thì cũng đều sẽ quay lại bên cạnh Tô Thắng hay sao?"

Hắn lắc đầu: "Không giống, một đôi vật sống thì khẳng định sẽ không tách ra được. Nhưng có một bên là vật sống bên kia là vật chết thì chỉ cần vật sống muốn rời khỏi vật chết, thì "độ dính" của chúng ta sẽ biến mất. Vì thế, khi Tô Thắng vui vẻ giao ra hòm bảo thạch thì tác dụng của nó đã hết rồi." Hắn ngừng lại một chốc lại nói: "Ta có thể không cần làm như thế, nhưng mà ta lại không muốn nàng có bất cứ sai sót gì trong cái lần kia. Ta không thể quên được thời khắc nàng đứng ở dưới cơn mưa bị người khác đẩy ra khỏi cổng rồi còn phải làm như không có chuyện gì xảy ra, cũng không thể quên được ánh mắt cố chấp của nàng khi nói đến chuyện không thể tách khỏi tiêu cục. Nàng chỉ là một nhân loại không có chút thần thông, thậm chí đại đa số thời gian luôn bị cô lập và không nơi nương tựa, nhưng nàng vẫn luôn cố gắng hết sức như thế."

Đào Yêu chép miệng, lắc lắc túi vải: "Ngươi tặng nàng quà cưới, rồi có dạy nàng sử dụng không? Vạn nhất ngày nào đó phu quân của nàng ra hai lòng muốn rời đi, ngươi đoán xem nàng có vứt thân thể của ngươi xuống nước rồi bắt hắn uống không."

Hắn nghĩ ngợi hồi lâu nói: "Ta có để lại phương pháp sử dụng cho nàng trong hộp. Nhưng vẫn hi vọng nàng cả đời này cũng không cần dùng đến."

Đào Yêu cười: "Nếu đã như thế, ngươi vì sao cứ để lại cho nàng."

"Không để lại cho nàng thì thân thể này của ta cũng không thể giữ lại được nữa, bị bắt về hẳn sẽ chết không còn gì. Lại nói...." Ánh trăng rơi vào trong mắt hắn lộ ra vẻ mất mát không thể che dấu: "Ta vẫn muốn lưu lại chút dấu vết ở nơi trần thế này, nếu không thì đời này của ta quả thực là quá tồi tệ." Hắn nhìn Đào Yêu rồi chỉ vào mình hỏi: "Ngài từng nhìn thấy vô số yêu quái, có tên nào vô dụng như ta không, cả cuộc đời đến chút gợn sóng cũng không có, cứ chạy trốn ẩn núp, Hồng cô cô xảy ra chuyện ta cũng không giúp được, chỉ biết chạy trốn. Cũng không thể yêu thương ai được, nếu không sẽ không khác gì với hai cô nương sau Tô Thắng, chỉ cần hơi động tâm thì chắc chắn sẽ phải rời xa. Ngài xem có yêu quái nào xui xẻo hơn thế nữa không, có thể thành toàn cho người khác đổi thành bản thân lại hoàn toàn ngược lại."



Đào Yêu chép miệng, lấy một cành cây khô dưới đất: "Bệnh thì ta có thể chữa, nhưng mà giống như nhánh cỏ khô này vậy, sinh ra ở mùa xuân đến mùa đông lại khô héo. Thiên tính chính là thiên tính, không thể chữa được. Vì thế cũng không thể nói là vô dụng..." Nàng nghiêng đầu nhìn đèn đuốc sáng trưng dưới cốc Hạnh Hoa: "Dù sao thì năm đó thứ bị rơi xuống dòng nước chảy không phải chỉ là một hòm bảo thạch mà là toàn bộ khả năng có thể thay đổi vận mệnh của một con người xui xẻo không kém ngươi là bao. Thứ mà ngươi bảo vệ cho nàng. Ngươi xem, dòng nước chảy xiết như thế, động tĩnh lớn như vậy, ngươi còn nói là một đời không có chút gợn sóng nào sao."

Hắn trầm ngâm suy nghĩ lời của nàng mấy lần rồi bật cười: "Ngài không giống trong truyền thuyết chút nào, rõ ràng là một ngươi dịu dàng như thế."

"Dịu dàng hay không thì phải xem người có thể đưa cho ta thứ gì." Nàng cười xấu xa, cẩn thận cất túi vải lại, đưa tay ra: "Theo lẽ thường, yêu quái do ta chữa bệnh đều phải đóng dấu, bất cứ lúc nào cũng phải trở thành thuốc của ta."

Hắn đưa tay ra đặt lên: "Nhưng mà sau ngày mai ta có thể sẽ không còn trên đời này nữa."

"Ngươi để lại cho ta cái thân tàn này là được rồi." Mắt nàng trở nên giảo hoạt: "Dù sao ta cũng không cần dán nhân duyên của ai cả, không cần nhiều."

"Vậy ngài cần dán thứ gì?"

"Không phải chuyện của ngươi."

Nói tới nói lui nhiều hơn nữa thì cũng không thể không nói lời từ biệt: "Đi đây, ngươi thích ở đâu thì ở."

Đào Yêu quay người vẫy tay với hắn, bước đi vừa nhẹ vừa nhanh, giống như sợ rằng hắn sẽ hối hận lấy lại túi "muối" đó vậy.

Hắn không nói lời nào chỉ nhìn theo bóng lưng nàng càng lúc càng xa rồi biến mất trong đêm tối, lời hẹn gặp lại không cần nói nữa, bởi vì hắn biết bản thân không còn tư cách đó nữa, nhưng mà đi cùng nàng một đoạn đường này cảm thấy dường như cuộc đời của hắn cũng không đến nỗi tệ lắm.

Hắn không có ý định quay lại, và vốn cũng chẳng có nơi để về, rũ rũ y phục phủi bụi trên đầu, hắn ngồi xếp bằng lại nhìn về phía cốc Hạnh Hoa, lòng không chút gợn sóng.

Một chén chúc nàng tìm được lương nhân, hai chén chúc nàng còn cháu đầy đàn, ba chén chúc nàng luôn hạnh phúc. Hắn thầm nói trong lòng.

Nói cho nàng nghe cũng là nói cho hắn nghe, cũng là nói cho Hồng cô cô không còn chút tin tức, ai biết được chứ.

Hóa ra một đời này lại trôi qua nhanh như thế, nhưng mà dù sao cũng uống xong rượu mừng của nàng rồi, người nên sống tốt cũng đã sống rất tốt rồi, nghĩ như thế hình như cũng không cảm thấy quá mất mát.

Sau này, nên thế nào thì như thế ấy.

Hắn mỉm cười nhắm mắt lại.

Trên đoạn đường khúc khuỷu xuống chân núi, bước chân Đào Yêu dần chậm lại.

Nàng lấy túi vải ra nhìn một hồi lại ngẩng đầu nhìn trời, như cười như không.

2.12.2020

Thêm chương này để kết thúc Giáng Quân luôn nè, sau đó em lại lặn tiếp.

Chúc mọi người an yên!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.