Nàng là một người lãnh đạm. Vết thương trong tâm hồn nàng là chồng chất, không thể nào mà xoa dịu đi được. Trong mắt mọi người, nàng hoàn mỹ, nhưng chỉ có chính nàng mới biết, nàng thật sự là tồn tại quá nhiều lỗ hổng. Cuộc sống của nàng, nói không tồn tại thì là giả, nhưng nếu như là tồn tại, tại sao lại giống như một cái bóng, là cỗ máy không hề có cảm xúc thế này? Phải như thế nào nàng mới có thể được giống như bao người khác? Nàng phải làm như thế nào đây? Nàng muốn thay đổi.
Cho đến một ngày, duyên phận bất ngờ đổ ập tới trong cuộc đời của nàng, khiến cho nàng không kịp trở thành. Cái khoảnh khắc định mệnh ấy đã khiến cho trái tim của nàng không tự chủ được mà đập mãnh liệt. Nàng trở nên đặc biệt trong mắt của họ, họ coi nàng là chấp niệm mà muốn cùng nàng dây dưa cả đời. Ông tơ bà nguyệt gắn kết mối lương duyên, tình yêu vội vàng được chắp cánh trong chớp mắt, tất cả đều hóa kiếp uyên ương. Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng. Có duyên sẽ là định mệnh, không duyên, níu giữ cũng không thể. Càng yêu, lý trí của con người càng mờ nhạt dần đi. Và họ tin tưởng trái tim mình.