Sau một chặng đường dài, đoàn người dừng lại nghỉ ngơi bên một con suối nhỏ. Thiên nhiên tươi đẹp, khí trời mát mẻ làm tâm trạng ai cũng trở nên vui vẻ. 
Thấy Hạo Phong vẫn còn ngủ say, Kỳ Phong không nỡ đánh thức, cứ thế ngồi bên cạnh canh giấc ngủ cho chàng. 
Từ bên ngoài bỗng lanh lảnh tiếng của Ngọc Phong: 
“Thất đệ! Mau ra ngoài chơi đi, ở đây có dòng suối rất đẹp!” 
Vừa dứt câu, một luồng khí lạnh xẹt ngang khiến Ngọc Phong bất chợt thấy rùng mình. Nàng cố tình tránh đi ánh mắt sắc như dao của Kỳ Phong, liếc nhìn Hạo Phong: 
“Đệ ấy sao vậy?” 
“Cảm mạo, say xe nên hơi mệt.” 
“Vậy muội không phiền hai người nữa.” Ngọc Phong thấy thái độ như muốn đuổi người của hắn, chỉ dám cười hì hì, rồi vội vàng rời khỏi. 
Cùng lúc đó, Hạo Phong khẽ cử động rồi mở mắt ra. Chàng chống tay ngồi dậy: 
“Chúng ta tới đâu rồi?” 
Kỳ Phong không trả lời chàng, mà hỏi: 
“Đệ thấy trong người thế nào?” 
Hạo Phong mỉm cười đáp: 
“Đã khá hơn rồi. Ca ca, mình đang ở đâu?” 
Kỳ Phong nhìn sắc mặt Hạo Phong không còn xanh xao như lúc sáng, yên tâm trả lời: 
“Mọi người đang nghỉ ngơi và ngắm cảnh ở bờ suối. Đệ có muốn xuống xe cho thoải mái hơn không?” 
Hạo Phong gật đầu, rồi cùng Kỳ Phong xuống xe, vừa lúc đụng mặt Tống Hoài Thư. Nàng thẹn thùng nhìn Kỳ Phong và Hạo Phong rồi nói: 
“Tứ điện hạ, Thất điện hạ. Nghe Trần thái y nói Thất 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-y-duoi-khom-quynh-hoa/2556095/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.