Trong lúc mọi người nghỉ ngơi sau bao ngày đi đường vất vả, Hạo Phong ôm hủ tro cốt của Lý ma ma, đi đến một nơi thật cao của ngọn núi, nơi mà không ai có thể làm phiền đến hai bà cháu chàng.
Hạo Phong đứng nhìn phong cảnh phía xa xa, hứng lấy từng đợt gió thổi vào mặt, áo trắng tung bay. Nhìn từ xa tựa như thần tiên vừa đáp xuống trần thế.
Lòng chàng bồi hồi nhớ lại những ngày tháng xưa cũ. Cảnh vẫn như xưa mà người nay vắng bóng. Chàng thở dài, mở nắp hủ ra, thả tro cốt của Lý ma ma nương theo gió, bay thật xa.
"Bà ơi... Con đã thực hiện ý nguyện của bà, đưa bà về Đàm Hoa Sơn. Khi còn sống, bà chưa từng ngắm nhìn phong cảnh động lòng người của nơi đây, nhưng hiện tại, bà đã có thể nhìn thấy sơn hà đại địa tươi đẹp vô ngần rồi đúng không?"
Một cánh chim trời chao liệng trong không trung, dừng lại chốc lát trên cành cây, nó hót vang một giai điệu lạ lùng, rồi vỗ cánh bay đi mất. Hạo Phong mỉm cười nhìn theo cánh chim khuất dần sau làn mây, lòng bình yên khó tả.
Một làn gió lạnh lướt qua khiến chàng rùng mình, ngay lúc ấy, lại một chiếc áo choàng được khoác lên người. Hạo Phong giật mình quay đầu, đã thấy Kỳ Phong đứng sau lưng từ bao giờ, giọng nói đầy trách móc:
"Đệ đi mà không nói tiếng nào, làm ta tìm khắp nơi."
Hạo Phong đón lấy chiếc áo dày và ấm, cúi mặt nói:
"Đệ chỉ đi một lát rồi quay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-y-duoi-khom-quynh-hoa/2556093/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.