Tiểu yêu ôm bụng cười nhạo các nàng, đâu biết rằng chính mình cũng bị sư phụ làm cho khốn đốn. Thậm chí ngày tháng còn kéo dài dai dẳng thê lương hơn gấp trăm vạn lần. 
Chống tay ngồi dậy tiểu yêu muốn rời khỏi giường đi tìm sư phụ. Chợt có tiếng bước chân truyền đến, nặng nhẹ của nhiều người. Chẳng mấy chốc đại vương Hà Đồ xuất hiện trước tầm mắt Tử Sa, theo sau hắn là hai cung nữ hầu cận, kẻ bê cháo, người bê thuốc. 
"Tiểu bảo bối, chào buổi sáng a!" 
Tử Sa vội cho chân xuống giường tính đứng lên chào hỏi, hắn đã vươn tay can ngăn: "Đừng cử động, em đang bị thương không cần thi lễ với bổn vương." 
"Đại vương, lúc trước là ta thất lễ, chưa chính thức đa tạ ơn cứu mạng của người, thực thấy hổ thẹn." Lúc trước một mực nôn nóng đi tìm tung tích tên bạc tình lang kia, mang vết thương nơi chân không thể đi lại, cứ thế hành sự lỗ mãng với ân nhân, giờ nghĩ lại thực áy náy, hổ thẹn. 
"Bảo bối không cần hổ thẹn với bổn vương, việc quan trọng bây giờ là lo dưỡng vết thương mau lành. Nào nào, ngồi tựa vào đây bổn vương đút cháo cho em." Hà Đồ kéo tiểu yêu dựa lưng vào một cái gối bông mềm mại bên thành giường, động tác ôn nhu, mặt bày rạng rỡ. Tìm kiếm nhớ thương suốt bao ngày qua, người lần nữa quay trở về hắn làm sao có thể bỏ qua. Chính là phải tìm cách thuyết phục bảo bối ở lại bên cạnh mình. 
"Ơ...đại vương, tay ta không bị thương, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-vuong-thuong-tien/2554723/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.