Bọn quỷ hạt trên cây một bộ rét lạnh: "Không phải bao năm qua chủ nhân nhất nhất muốn có trái tim của hắn sao?"
"Chẹp chẹp...chính vì không có được, chủ nhân mới dùng đến hạ sách này."
....
Rạng sáng hôm sau, men theo mùi hương trầm phảng phất vào khoang mũi, mi mục dịch động Lãnh Dạ Xuyên chậm tỉnh giấc. Đôi mắt ngơ ngác nhìn nam nhân mĩ mạo đang ngồi trước mặt mình trong bộ y phục sang quý lãnh diễm, khóe miệng không tự chủ được khẽ thốt lên.
"Ngươi...là ai?"
Xem ra thành công rồi. Hoàng Diệp Toàn đáy mắt vụt kinh hỉ, nắm lấy bàn tay trắng như tuyết của đối phương, háo hức đáp lời:
"Dạ Xuyên à, ta là nam nhân của đệ."
"Nam nhân của ta ư?" Dạ Xuyên hoàn toàn không có chút ấn tượng nào cả. Trưng ra đôi mắt ngây ngốc như chim non mới nở.
"Phải Dạ Xuyên, ta chính là nam nhân của đệ đây, hai chúng ta còn sắp sửa bái đường thành thân nữa đấy." Hoàng Diệp Toàn nôn nóng gấp gáp, gã không thể đợi thêm nói rồi cúi thấp xuống hai bàn tay to bưng mặt ái nhân một đường hôn sâu.
"Ưm...đừng."
Lãnh Dạ Xuyên kinh hoàng vội đẩy đối phương ra lấy tay che miệng.
Đáy mắt Diệp Toàn vụt biến sắc, quả không hổ là bạch vương thượng tiên, bị trúng bùa mê còn có thể phản kháng lại, nếu là người khác sớm đã quỳ mọt dưới chân gã rồi.
"Dạ Xuyên ngoan, đừng sợ. Là lỗi của ta, ta không chạm vào đệ nữa, đừng tránh ta có được không?"
Diệp Toàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-vuong-thuong-tien/2554283/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.