Bấy giờ trong nội phòng bóng loáng sạch sẽ. Hoàng Diệp Toàn đang bôi thuốc lên tấm lưng cho Dạ Xuyên. 
"Vết thương của đệ sắp lành hẳn rồi, bôi cái này vào không để lại sẹo." 
Dạ Xuyên nằm sấp trên giường, cằm đặt lên khuỷu tay, bật cười xòa: "Đại sư huynh, nam nhi như ta chút vết thương cỏn con này có đáng là gì." 
Ngón tay mang theo chất thuốc bỗng dừng lại trên da thịt trơn mịn. Tuy đệ đệ không để ý nhưng gã nhìn thấy rất đau lòng, nó gợi cho gã nhớ lại hình ảnh thê lương dưới đáy vực ngày hôm đó. Hoàng đệ đang bị bùa mê nên nói thế chứ có một ngày biết được sẽ hận chết gã. Nghĩ thôi cũng cảm thấy sợ rồi. Hy vọng ngày ấy đừng bao giờ tới. 
"Xuyên, để ta sai người hầm ít canh gà cho đệ tẩm bổ." 
Hoàng Diệp Toàn mắt âm trầm đóng lọ thuốc lại, xoay lưng tính rời khỏi giường. 
Soạt một cái Dạ Xuyên đã ngồi bật dậy từ phía sau ôm chầm lấy gã, bàn tay trắng như tuyết vòng ra trước vùng bụng của gã, cằm đặt lên hõm vai của gã, nhẹ giọng ôn nhu. 
"Đại sư huynh, ngươi còn đau không?" 
"Ưm." 
Hoàng Diệp Toàn hai gò má phiếm hồng, chậm gật đầu. Thật bất ngờ khi Hoàng đệ quan tâm tới mình. 
Khéo môi Dạ Xuyên cong lên, hơi thở nồng đậm phả vào mang tai của gã: "Đại sư huynh, đau thêm lần nữa vì ta có được không?" 
Xuyên... 
Nghe một lời này thốt ra từ cửa miệng của Dạ Xuyên, đáy mắt Diệp Toàn vụt 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-vuong-thuong-tien/2554281/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.