"Đường trường xa, con kiến nó la con mèo...
Đường trường xa, con mèo nó tha con kiến..."
Trên cỗ xe ngựa lắc lư, giọng tiểu tử mồ côi cất vang lanh lảnh. Chúng môn đệ hòa âm bật cười nứt nẻ. Này mèo...này kiến u u a a...
Cách đấy chẳng xa. Tiểu sư muội của Thử Hạ lấp ló trên cành cây thò mặt nhìn xuống đoàn xe ngựa nối đuôi nhau bên dưới, mặt đen như than.
Các ngươi nhốn nháo cái gì chứ, lại cười cái gì chứ, giờ thì vui rồi, cứu được tên Thượng tiên trắng nhách kia ra. Chỉ đáng thương cho đại sư huynh của ta, bị nhốt trong nhẫn chẳng biết sống chết thế nào.
Suốt cả chặng đường đoàn người quay về Trúc Lâm Phong, nàng vẫn âm thầm đi theo sau mong tìm cơ hội đoạt lấy nhẫn trong tay Thích Tử Sa, càng mong chờ bọn sát thủ của Hoàng Diệp Toàn đuổi đến nhiễu loạn, tạo cơ hội cho nàng ra tay cứu người. Thế nhưng tất cả đều im lìm bất động. Đoàn người cứ thế nhàn nhã thong dong về đến tận khu rừng trúc.
Từ khi Dạ Xuyên mất tiên đan, kết giới cũng biến mất theo, nàng ta dễ dàng xâm nhập mà không gặp bất kì cản trở nào. Cơ mà bọn người Trúc Lâm Phong đông vầy lại đang buổi ban ngày, nàng chẳng dám manh động bèn lùi vào ẩn nấp trong rừng, chờ đêm khuya rồi mới ra tay.
Đại sư huynh chờ thêm một chút, đêm nay muội nhất định trở lại.
Thích La điện.
Vào buổi sáng đẹp trời.
Gần hai ngàn môn đệ mừng reo, ùa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-vuong-thuong-tien/2554257/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.