Thích Tử Sa đi đến hành lang điện Thích La, gặp một số môn đệ đang lau chùi kì cọ dưới nền. Y vỗ bộp vào vai Tử Tĩnh một cái cười xòa. 
"Ha ha xin chào các sư huynh, đang lau dọn à, thiệt là chăm chỉ, lau đến cái nền điện láng o. Ô hô, nhìn vào thấy cả mắt mũi miệng của Tử Sa luôn đây này." Tử Sa đem mặt to tới sát nền, thích thú soi hình hài mắt xoe tròn chớp qua chớp lại. 
Hic, chỉ là cái nền sạch sẽ thôi mà, có cần phấn khích đến vậy không tiểu sư đệ, ngươi thật trẻ con. 
Mọi người đang cắm cúi kì cọ nhịn không được vẻ đáng yêu của ai đó mà ngẩng đầu cười xòa, thâm tâm còn khen thầm tiểu sư đệ mấy câu. Hôm nay ngoan ngoãn dễ thương cực kì, đặc biệt không có trêu chọc bọn chúng. Xem ra tiểu sư đệ trưởng thành thật rồi. (cơ mà sự đời nào có như nguyện.) 
"Nào nào, để đệ phụ các huynh một tay." Thích Tử Sa hưng phấn giật lấy cái dẻ trong tay Tử Tĩnh. 
"Không không tiểu sư đệ, để bọn huynh tự làm." 
"Được mà, được mà, để đệ giúp một tay. Đệ lau kĩ lắm a, lau xong bảo đảm bóng như gương, soi được cả toàn thân luôn ấy chứ." 
"A ha không cần đâu tiểu sư đệ." 
"Tĩnh sư huynh đừng khách sáo, đệ được mà." 
"Tiểu sư đệ không cần." Tử Tĩnh muốn nói mình chẳng hề khách sáo, chỉ là không muốn tiểu sư đệ giúp mà thôi. Lần nào y lau nền cũng chi chét quần quện tùm lum 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-vuong-thuong-tien/2554237/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.