Tâm tình Bạch Trạch hiện tại thực vi diệu a, nếu nói trước kia trong lòng hắn đối với mối quan hệ giữa hắn và Lãnh Tĩnh còn có chút sầu lo phiền muộn thì hiện tại, từ đêm chính thức ở chung với nhau cho đến giờ, mọi bất an trong lòng hắn ngược lại đều tiêu tan hết. Lúc trước còn có rất nhiều chuyện mờ mịt không biết nên làm thế nào, giống như là bị lạc lỗi trong đống sương mù dày đặc không thể tìm được lối ra vậy, bây giờ thì cũng tựa hồ giống như sương mù tan biến nhìn mọi cảnh vật đều quá đỗi rõ ràng hơn.
Sáng sớm thứ hai hắn vẫn đi đến bệnh viện làm việc, hết thảy đều giống như ngày thường.
Hắn được gọi đến phòng viện trưởng. Chỉ mới hai ngày không gặp thôi mà đầu tóc chả có mấy cọng kia của lão viện trưởng tựa giống như là rụng đi không ít. Lão vẻ mặt khó xử lộ ra một bộ không biết phải mở miệng thế nào, ánh mắt vừa nhìn thấy hắn cũng giống như thiên biến vạn hóa, coi như có thiên ngôn vạn ngữ cũng không thể nói ra được, lại cũng bởi vì không hiểu rõ được nguyên nhân ngọn nguồn mà không thể thốt nên lời. Hắn nghĩ hắn lúc này đã có thể hiểu được tại sao người ta cứ thường nói “đôi mắt là cửa sổ của tâm hồn”, còn có “ánh mắt biết nói” nữa, bởi vì hiện tại lão viện trưởng đang dùng ánh mắt mà nói chuyện với hắn a. Hiện tại ánh mắt lão cứ như thế dán chặt lên người hắn, chứa tràn ngập cổ quái, bất đắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-trach/1930315/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.