Lãnh Tĩnh lúc này khóe mắt run rẩy, tuy rằng y mặt mày lạnh băng cho nên người ngoài nhìn vào thì chả phát hiện ra, nhưng mà chính thực y là trước mắt phủ đầy hắc tuyến, mây đen phủ đầy trên đầu y a. Bạch Trạch hắn cư nhiên dám đứng trước mặt y nói về cái chuyện chẳng khác gì đang ngụ ý ‘ngươi cứ cô độc sống hết quãng đời còn lại đi’, cái này tuy rằng y cũng đã tính toán cho mình chính là như vậy, nhưng mà bị hắn vừa mở to hai mắt vừa nói toẹt ra chẳng chút giấu diếm, vẻ mặt còn đầy thoải mái mà nhìn y giống như là đang hảo tâm chờ đợi y trả lời lại vậy, mấy cái vẻ buồn bã uể oải của hắn bây giờ bay đi đâu hết rồi, chỉ còn lại hưng trí bừng bừng lấy y ra làm trò tiêu khiển, này cũng thật là…..
Chiếc xe nằm đi trong màn đêm bao phủ, gió đêm thi nhau thổi ngang qua cùng bóng cây lay động, cuối cùng thì cũng đã đến dưới lầu nhà hắn. Con người vừa rồi còn muốn lo lắng sầu não kia nay lại vững vàng ngồi trước mặt y, một tay sờ trán, tựa tiếu phi tiếu mà nhìn y, khóe miệng đưa lên ra một vẻ tâm tình quả thật không có tồi nha.
“Vậy còn cậu?” Lãnh Tĩnh bỗng nhiên cũng hứng trí theo mà hỏi lại hắn.
“Chuyện gì?”
“Thà thiếu chứ không chọn bậy.”
“Anh không phải cũng đã thấy rồi sao?” Hắn mỉm cười có chút ngượng ngùng, trên má có chút ửng đỏ, “Tôi đêm nay cự tuyệt người khác, sau đó lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-trach/1930252/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.