“Thưa phu nhân, tôi có chuyện muốn nói với phu nhân.”
“Du Du, cô đừng có mà nói linh tinh.” Lão quản gia đi phía sau muốn cản lại. Bà ta thừa biết cô chuẩn bị nói những gì, thế nhưng cô lại bỏ ngoài tai lời nói của lão quản gia. Cứ thế chạy thẳng từ ngoài vào, trong khi Bạch phu nhân đang phân phó công việc cho nhân viên.
“Có chuyện gì?”
Trông dáng vẻ gấp gáp, không ra một thể thống gì của cô, phía bên ngoài còn có lão quản gia đang không ngừng ra hiệu, ngăn cản cô lại. Khiến Bạch phu nhân ngay lập tức tỏ vẻ khó chịu, nghiêm mặt nhìn cô.
Cô làm bộ do dự vài giây, sau đó mới ngập ngừng nói: “Chân…chân của thiếu gia rất có thể vẫn còn khả năng đi lại được, phu nhân có thể nào khuyên thiếu gia đồng ý đi trị liệu ở bệnh viện được không, biết đâu một ngày nào đó, đôi chân của thiếu gia sẽ hồi phục trở lại.”
Lão quản gia bắt đầu run rẩy, không dám bước vào trong đối diện với Bạch phu nhân, chỉ dám đứng lấp ló bên ngoài cửa, lo lắng Bạch phu nhân sẽ tức giận.
Mặt của Bạch phu nhân từ trắng chuyển sang hồng rồi bắt đầu nhăn nhó, cau có lại. Ánh mắt bà ta hiện lên trăm ngàn tia dò xét dành cho cô: “Vấn đề của thiếu gia, từ bao giờ tới lượt giúp việc như cô được phép lên tiếng can thiệp.”
Chu Thiên Như khựng lại, cô bất ngờ, không nghĩ rằng Bạch phu nhân lại phản ứng gay gắt như thế: “Phu nhân, tôi chỉ đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-tong-lanh-lung-lan-dau-yeu/2499928/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.