Chương trước
Chương sau
“Sao em lại ở đây?” Chu Kỳ Khiết một vẻ sửng sốt: “Còn cả bộ đồ này nữa, đã xảy ra chuyện gì rồi sao?”

Đôi mắt cô ngay lập tức ứa lệ, đôi chân chậm chạp nhấc từng bước tiến về phía anh, đôi môi run rẩy, giơ bàn tay chạm lên gò má gầy gò của anh: “Anh gầy đi nhiều rồi.”

Anh khẽ nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, mỉm cười thật ôn nhu: “Anh không sao…”

Cảm xúc trong lòng cô bỗng trào dâng tột độ, không nén nổi nữa liền ôm chầm lấy anh mà bật khóc: “Em nhìn thấy hết rồi…em nhìn thấy anh bị người ta đánh trong quán bar…tại sao…tại sao không nói cho em biết…tại sao…tại sao lại giấu em?”

Mặt mày cô nhăn nhó tới mức khó coi, cổ họng nghẹn ứ nhưng vẫn cố gắng thoát ra những thanh âm không tròn trịa. Hai vai run rẩy như người bị cảm lạnh.

“Anh xin lỗi, anh không muốn làm em phải lo lắng.”

Bỗng, cô đẩy anh ra, sao đó nhìn Chu Mộng Nhu rồi lại nhìn ba cô, lau lung tung nước mắt trên mặt: “Anh chị, em đã thực hiện được mục tiêu đầu tiên rồi, nếu mọi thứ đều suôn sẻ, không lâu nữa, em sẽ dành lại được Chu thị, sẽ không để anh chị chịu khổ như thế này nữa, anh chị hãy chờ em.”

“Mục tiêu đầu tiên?” Chu Mộng Nhu nhíu mày lầm bẩm, hoài nghi nhìn cô: “Thiên Như, em đã làm gì rồi?”

Cô hít một hơi sâu, lấy lại thanh âm bình tĩnh: “Em đã thuyết phục được Bạch Hàn Phong đến bệnh viện chữa trị đôi chân.”

“Để làm gì?” Chu Kỳ Khiết bỗng kích động.

“Em muốn dùng cách này để tiếp cận anh ta gần nhất có thể, khiến anh ta tin tưởng em, mất cảnh giác với em, để em dễ dàng thực hiện kế hoạch, hơn nữa, nhân lúc anh ta điều trị ở bệnh viện, em có thể đến thăm ba và anh chị thường xuyên hơn, em làm rơi điện thoại rồi, nếu bây giờ không gặp anh chị thì em cũng không còn cách nào khác để liên lạc với anh chị nữa.”

Chu Kỳ Khiết một vẻ không đồng tình, ánh mắt anh đầy vẻ bất mãn: “Lỡ như, chân của Bạch Hàn Phong hồi phục thì sao?”

“Em không quan tâm đến vấn đề đó, anh ta hồi phục cũng được, không hồi phục cũng chẳng sao, cái em cần là lòng tin của anh ta.”

Anh nhìn thấy trong đôi mắt cô là một sự hận thù mãnh liệt, có lẽ cô đang bất chấp tất cả để đạt được mục đích, anh liền hạ thấp giọng, như muốn dập tắt ngọn lửa chinh chiến trong lòng cô: “Thiên Như, hứa với anh, nếu như hai tháng nữa kế hoạch này không hoàn thành, em bắt buộc phải qua Mỹ tiếp tục du học, vì kỳ nghỉ của em còn hai tháng nữa là kết thúc, đây là năm cuối, em tuyệt đối không được bỏ ngang chừng.”

Mắt cô đảo qua đảo lại, có chút do dự: “Chuyện này…trước mắt em chưa thể đồng ý với anh ngay được, nhưng em sẽ cố gắng hết sức, không để anh phải thất vọng, anh chị, thay em chăm sóc cho ba, có cơ hội em sẽ đến, em phải đi đây, không cần phải lo lắng cho em đâu, tạm biệt.”

***

Không biết Chart Lee dùng thiết bị gì khoá chặt chân hắn lại, xung quanh còn có vô số những sợi dây đang cắm vào chân hắn.

“Cậu không có cảm giác gì sao?”

Lưng hắn thẳng tắp tựa lên giường, cả người toả ra khí lạnh, nhìn Chart Lee bằng nửa con mắt: “Nếu cậu chán sống rồi thì cứ thử hỏi thêm một câu ngu xuẩn nữa xem.”

Chart Lee bật cười, đôi mắt híp lại một cách ngộ nghĩnh: “Tôi chờ ngày cậu quỳ xuống cảm tạ tôi.”

Bạch Hàn Phong nhếch mép, ánh mắt hắn chán ghét đến nỗi không muốn nhìn thấy Chart Lee thêm một giây một phút nào nữa: “Cậu không có khả năng làm chân của tôi hồi phục.”

Chart Lee lại bật cười: “Đúng, tôi không có khả năng, nhưng có một người có khả năng.”

“Là ai?” Đột nhiên hắn buột miệng, khiến Chart Lee bật cười thành tiếng. Biểu hiện đó của hắn chẳng khác nào, hắn vẫn còn quan tâm đến đôi chân của hắn.

Nhưng ngay sau đó, Chart Lee liền hắng giọng, không muốn trêu đùa Bạch Hàn Phong thêm nữa, anh ta nghiêm túc nói: “Là cô giúp việc của cậu.”

Chân mày Bạch Hàn Phong ngay lập tức chau lại, bàn tay siết chặt, hắn muốn ngay lập tức bóp chết người bạn này: “Thứ vô dụng như cô ta thì làm được gì, cậu đang ảo tưởng sao?”

“Tôi đã nghe mẹ cậu kể lại, nếu không có cô ta, chắc bây giờ cậu không có mặt ở đây đâu, trước giờ, cũng chưa một giúp việc nào chăm sóc, quan tâm cậu tận tình đến như vậy.”

“Câm miệng.” Bạch Hàn Phong lại tức giận.

Chart Lee liền nghiêm túc hơn, nói với hai vệ sĩ đứng ngoài cửa: “Đưa cô giúp việc đó vào đây.”
Vừa đúng lúc cô trở về phòng bệnh, liền được hai vê sĩ dẫn đến trước cửa phòng bệnh của Bạch Hàn Phong. Chart Lee hiểu rõ, hắn kiêu ngạo đến mức nào, nên không để cô vào trong nhìn thấy bộ dạng gò bó lúc này của hắn.

“Xin chào, tôi là Chart Lee!” Không cho cô có cơ hội phản ứng, anh ta liền nhanh chóng nói: “Để tôi vào thẳng vấn đề luôn, cô là người khích lệ cậu ấy trị liệu, thì phải là người tuyệt đối trung thành với cậu ấy trong suốt thời gian sắp tới.” Chart Lee đưa cho một cuốn sổ nhỏ: “Trong này là những điều cô cần làm để hỗ trợ cho việc chữa trị, nếu có gì thắc mắc, cứ gọi cho tôi theo số điện thoại bên dưới.”

Chu Thiên Như làm bộ dạng ngơ ngác, như thể chưa kịp tiếp thu hết những lời Chart Lee vừa nói. Vô thức nhận lấy cuốn, giở ra thật thành thục, lật giở từng trang có chữ, rồi ngước lên nhìn Chart Lee, rụt rè nói: “Xin lỗi, nhưng tôi không biết chữ.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.