“Sao em lại ở đây?” Chu Kỳ Khiết một vẻ sửng sốt: “Còn cả bộ đồ này nữa, đã xảy ra chuyện gì rồi sao?”
Đôi mắt cô ngay lập tức ứa lệ, đôi chân chậm chạp nhấc từng bước tiến về phía anh, đôi môi run rẩy, giơ bàn tay chạm lên gò má gầy gò của anh: “Anh gầy đi nhiều rồi.”
Anh khẽ nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, mỉm cười thật ôn nhu: “Anh không sao…”
Cảm xúc trong lòng cô bỗng trào dâng tột độ, không nén nổi nữa liền ôm chầm lấy anh mà bật khóc: “Em nhìn thấy hết rồi…em nhìn thấy anh bị người ta đánh trong quán bar…tại sao…tại sao không nói cho em biết…tại sao…tại sao lại giấu em?”
Mặt mày cô nhăn nhó tới mức khó coi, cổ họng nghẹn ứ nhưng vẫn cố gắng thoát ra những thanh âm không tròn trịa. Hai vai run rẩy như người bị cảm lạnh.
“Anh xin lỗi, anh không muốn làm em phải lo lắng.”
Bỗng, cô đẩy anh ra, sao đó nhìn Chu Mộng Nhu rồi lại nhìn ba cô, lau lung tung nước mắt trên mặt: “Anh chị, em đã thực hiện được mục tiêu đầu tiên rồi, nếu mọi thứ đều suôn sẻ, không lâu nữa, em sẽ dành lại được Chu thị, sẽ không để anh chị chịu khổ như thế này nữa, anh chị hãy chờ em.”
“Mục tiêu đầu tiên?” Chu Mộng Nhu nhíu mày lầm bẩm, hoài nghi nhìn cô: “Thiên Như, em đã làm gì rồi?”
Cô hít một hơi sâu, lấy lại thanh âm bình tĩnh: “Em đã thuyết phục được Bạch Hàn Phong đến bệnh viện chữa trị đôi chân.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-tong-lanh-lung-lan-dau-yeu/2499914/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.