“Tian, Tian…Alvin sao rồi?”
Gloria vừa xuất hiện, cô đã quỳ rạp gối xuống, mặt mày trắng bệnh, tạ lỗi với bà ấy: “Cháu xin lỗi cô, là lỗi của cháu, cháu rất xin lỗi…thực sự rất xin lỗi cô.”
Cô liên tiếp dập đầu xuống sàn nhà, nước mắt giàn giụa, cả người run rẩy, tâm trạng hoảng sợ gần như ở trạng thái tuyệt vọng.
Cô đã một mình ở đây hai ngày liên tiếp, nỗi cô đơn và sự sợ hãi như tạo thành địa ngục vây lấy cô. Cô sợ tới nỗi như muốn phát điên, chỉ hy vọng có một người nào đó đến bên cạnh để cô ngưng sợ hãi. Chính bản thân cô cũng không hiểu nổi tại sao cô lại sợ hãi tới mức mất kiểm soát như vậy.
Gloria đỡ cô dậy, nhìn vết tím bầm trên khuỷu tay của cô: “Đây là…sao vậy?”
Cô lập tức bật khóc nức nở, gắt gao ôm lấy Gloria, cả giọng nói và cơ thể không tự chủ mà run lên lẩy bẩy: “Alvin…Alvin cậu ấy…đầu cậu ấy chảy rất nhiều máu, cháu không biết làm gì hết, cháu đã cố gắng chặn lại rồi nhưng máu vẫn chảy, cậu ấy một mình chống chọi bên trong phòng cấp cứu.”
Cô gần như điên loạn, buông Gloria ra, rồi khẩn khoản nắm lấy tay bà: “Cháu đã truyền máu cho cậu ấy, máu của cháu cùng nhóm máu với cậu ấy, nếu cậu ấy vẫn thiếu máu, cháu sẵn sàng truyền tiếp, cô à, cháu sẵn sàng dùng toàn bộ máu của cháu truyền cho cậu ấy, xin cô, xin cô hãy tha thứ cho cháu, xin cô kêu bác sĩ đừng để cậu ấy đi, đừng cướp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-tong-lanh-lung-lan-dau-yeu/2496509/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.