“Alvin, tôi sẽ dẫn cậu đi thăm quan đất nước của tôi, đảm bảo sẽ khiến cậu lưu luyến không muốn rời.”
Cô kéo chiếc vali, nắm lấy bàn tay của Alvin, cùng sải bước ra khỏi sân bay tấp nập. Alvin bây giờ đúng là không nhanh nhẹn như trước kia nữa, nhưng chí ít, cậu ta vẫn có thể vận động như một người bình thường, vẫn còn nhớ tất cả ký ức đã là may mắn lắm rồi.
“Cậu gọi điện báo người nhà chưa?”
Bước chân cô dừng khựng lại: “Thôi chết, mình quên mất, cậu đợi mình một chút, mình gọi điện cho anh mình.”
Gọi đi vài cuộc, chuông reo nhưng đầu dây bên kia không bắt máy, cô không khỏi sốt sắng, giậm giậm chân: “Anh mình không bắt máy, phải làm sao bây giờ, mình không nhớ rõ đường về nhà.”
Trước kia, khi về Chu gia, cô có thể tìm vị trí trên bản đồ, nhưng ngôi nhà mới đâu hề có tên tuổi, làm sao cô có thể chỉ tài xế taxi đường về đó đây.
Chợt, cô nhớ ra một người. Vu Dịch Dương nhíu mày nhìn cái tên quen thuộc. Từ khi giúp đỡ cô xong, ba tháng liền cô không hề liên lạc, tưởng cô đã quên anh luôn rồi chứ.
“Alo, tôi nghe đây.”
“Dịch Dương, có phải anh tôi đổi số rồi không, sao tôi không gọi được cho anh ấy.”
Vu Dịch Dương nhìn lại số điện thoại, là cuộc gọi nội mạng: “Cô về nước rồi sao?”
“Đúng vậy, tôi đang ở sân bay.”
“Sân bay nào? Tôi đến đón cô.”
“Hả?” Cô bất ngờ, nhất thời không kịp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-tong-lanh-lung-lan-dau-yeu/2496508/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.