Bạch Nhiếp nghe giọng là cũng biết ai. Anh bực bội lườm người ngoài cửa. Chuyện tốt hôm nay cứ bị phá. Thật nghẹn chết mà
Tô Nguyên thấy trên giường còn có 1 người phụ nữ. Đột nhiên cảm thấy mình như bóng đèn neon phát sáng trong con mắt đang khinh bỉ kia nhìn mình.
“Nhiếp Thần. Thay băng gì vậy? Anh bị thương ở đâu?”
Từ Noãn nắm bắt thông tin cực kì nhanh, cô bật dậy. Sáng nay cô định lau người cho anh nhưng Nhiếp Thần một mực không cho cởi áo hẳn là che giấu gì đi
Từ Noãn đã vén áo anh lên nhìn. Băng quấn được cuốn khắp người. Ở trước vòm ngực lộ ra dấu vết vẫn còn đỏ bầm một mảng lớn đến ghê người. Nhìn thôi cũng thấy đau lòng.
Biết không thể dấu được nữa sát khí trong mắt anh nhìn người kia càng đáng sợ hơn. Tô Nguyên bị nhìn có chút chột dạ. Hình như Nhiếp Thần đã dặn không để cho ai biết.
Đột nhiên anh cảm thấy bàn tay mình ươn ướt. Lập tức nâng đầu Từ Noãn lên lại thấy cô đang rươm rướm nước mắt. Nhiếp Thần ôm lấy cô vào lòng.
Anh biết cô gái nhỏ này sẽ đau lòng mà mít ướt.
“Anh không đau. Bà xã em đừng khóc nữa. Em khóc rất đau lòng đó” vuốt tóc cô khẽ hôn lên đôi măt đang ướt nhèo kia. Bao năm rồi em vẫn vậy nhỉ Từ Noãn.
“Anh nghĩ mình là siêu nhân sao? Đã dị còn muốn dấu” qua một lúc cô gái nhỏ trong lòng thút thít
Ngày hôm đó lúc anh ở trên trực thăng chỉ mặc mỗi chiếc áo khoác gió mỏng tăng. Đôi mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-tien-sinh-toi-muon-ly-hon/440815/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.