Nhiếp Thần lém lỉnh thò tay vào áo cô. Định bụng mở chiếc áo ngực. Nhưng chưa kịp “làm ăn” gì thì Từ Noãn đã bật dậy.
“Dậy ăn thôi. Đồ ăn sẽ nguội hết”
“Ăn…ăn trưa sao?” Cứ tưởng thịt được dâng tới miệng chỉ việc ăn.
“Đúng vậy. Bây giờ là buổi trưa không lẽ anh muốn ăn tối?”
“Nhưng..nhưng…” Nhiếp Thần nói không nên lời. Anh nhìn xuống bên dưới đang hựng hực vươn lên của mình.
Từ Noãn cũng dời mắt xuống theo hướng anh đang nhìn. Cô đỏ mặt mới hiểu. Ban nãy anh nói ăn là ăn cái gì.
“Khụ…anh đó đầu với chả óc. Chỉ giỏi nghĩ bậy. Đã qua 30 còn không đứng đắn”
“Có phải chê anh già?” Anh kéo tay cô cùng ngồi lên giường. Trên giường có bàn xếp ăn cơm rất thoải mái nên hai người cùng ngồi ăn chung.
“Thì đâu còn trẻ” Từ Noãn gấp miếng cá vào chén cho anh
“Già hay không phải coi sức chiến. Hay là anh cho em kiểm tra nhé?” Tay lớn không an phận lần nữa lần mò vào lớp áo Từ Noãn
“Không cần kiểm tra. Tự em biết”
“Em biết vậy còn chê anh già? Chi bằng lăn giường xem ai sẽ đầu hàng trước”
“Cái tên này. Em nói lý không lại anh”
“Còn không muốn ăn? Em nấu cả đấy. Anh ăn thử đi” Thấy anh vẫn chậm chạp như không muốn động đũa cô liền lên tiếng hỏi tiếp
“Noãn Noãn, em đúc cho anh ăn đi”
“Còn làm nũng được à?”
“Không đúc anh sẽ sốt tiếp cho coi”
“Được. Vậy anh không ăn thì em đem đồ ăn cho em họ anh nhé?”
Nhiếp Thần nhíu mắt nhìn cô. Rồi ũ rũ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-tien-sinh-toi-muon-ly-hon/440814/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.