“Không được. Không được Nhiếp Thần” Từ Noãn tỉnh lại từ trong cơn ác mộng.
Cô phát hiện mình hoàn toàn rã rời như không nhấc nổi tay chân. Cô he hé đôi mắt ra nhìn trần nhà. Cuối cùng là thấy Nhiếp Thần.
Anh ân cần lau đôi chân cho cô. Nhiếp Thần mặc bộ đồ thể thao dài đen thoải mái. Anh như một hộ lý chuyên nghiệp lau tới lau lui vệ sinh cho cô. Trên mặt lại nhíu chặt mày như khó chịu cái gì đó.
Dường như chuyên tâm quá nên anh không để ý Từ Noãn đã tỉnh dậy còn đang nhìn anh cười.
“Ông xã” cô lên tiếng nũng nịu
Đến khi nghe giọng nói quen thuộc kêu tên mình. Anh mới giật mình quay lại
“Bà xã. Em tỉnh rồi” Lập tức anh ném chiếc khăn trong tay đi lại đầu giường đỡ cho cô ngồi dậy.
“Bà xã em còn thấy khó chịu trong người không?” Nhiếp Thần nắm lấy tay cô xoa xoa còn hôn lên tứ phía trên mặt. Giọng nói không thể chứa chan hơn.
“Không có. Nhiếp Thần em ngủ có lâu không”
“Em ngủ 2 ngày rồi đó. Không bị thương mà ngủ lắm thế hả sâu nhỏ. Trong mơ em đi chơi với thằng nào à” Bạch Nhiếp Thần nhéo nhéo mũi cô.
Quách Từ Noãn nhớ lại lúc nguy hiểm kia. Trước khi bất tỉnh. Cô được Nhiếp Thần ôm vào lòng lăn xuống bên dưới. Cả ba may mắn đều được cái cây bên dưới đỡ sau đó cô bất tỉnh không nhớ gì nữa.
Từ Noãn được Nhiếp Thần bao bọc rất kĩ như một con nhộng trong kén cây khi rơi xuống cũng là tấm lưng và vòm ngực rộng rãi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-tien-sinh-toi-muon-ly-hon/440812/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.