Đến một nhà hàng cao cấp trong thành phố. Bạch Nhiếp Thần phát hiện Từ Noãn vẫn còn ngủ hơn nữa là ngủ rất ngon.
Anh cũng biết cô vừa về nước còn lạ múi giờ sẽ ngủ không yên nên đã lái xe đến một khách sạn. Bạch Nhiếp Thần bế cô lên phòng mà Từ Noãn vẫn không tỉnh.
8h tối phòng tổng thống trong khách sạn.
Quách Từ Noãn lờ mờ tỉnh dậy. Phát hiện mình đang nằm trong vòng tay rắn chắc của Nhiếp Thần, tay chân mình còn quấn quít lấy anh nữa chứ. Từ Noãn nghĩ mình điên rồi hèn gì trong mơ cô thấy mình ôm con gấu to cảm giác chân thật như vậy ra là ôm lấy Nhiếp Thần.
Vừa tính xuống giường cô vừa quay người chuẩn bị đi thì Bạch Nhiếp Thần liền tỉnh
“Tỉnh rồi à? Em có đói chưa chúng ta đi ăn” anh bỗng ôm chặt lấy cô. Tấm lưng noãn nà của Từ Noãn dính chặt vào vòm ngực săn chắc của anh.
“Chạy đi đâu. Dụ dỗ tôi ngủ với em bây giờ lại muốn trốn?” qua hồi lâu không thấy Từ Noãn trả lời anh hỏi tiếp
“Tôi không có phạm tội. Sao phải trốn chứ. Suy nghĩ trẻ con”
“Ừm. Vậy có đói chưa?” Bạch Nhiếp Thần vùi mặt vào sau gáy cô hít hà mùi hương trên người Từ Noãn
“Nhột anh làm cái gì vậy” bị cạ nhột khiến Từ Noãn bật cười. Lần này cô mới ngồi dậy được nhìn người đàn ông vẫn còn đang nhắm mắt.
Hình như Nhiếp Thần vẫn còn sốt nhẹ cơ thể có chút ấm áp. Bỗng nhiên ma xui quỷ khiến Từ Noãn đặt bàn tay của mình lên trán Nhiếp Thần.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-tien-sinh-toi-muon-ly-hon/440780/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.