Bạch Nhiếp Thần nhiều ngày không ăn uống lại thêm vết thương trên người cho nên rất nhanh đã sức cùng lực kiệt.
Anh nhiều lần lịm đi vì quá mệt mõi, cũng nhiều lần tỉnh lại do vết thướng quá đau đớn.
Đứa trẻ nằm trên đùi Nhiếp Thần từ khi sinh ra chỉ khóc một lần. Sau đó cũng không quấy không kêu la. Nó dường như cũng biết thân hiểu phận nó sẽ không thể nào ở lại trần này đầy hiểm ác này quá lâu. Cho nên bé con đặc biệt yên tĩnh, nhìn vào còn tưởng rằng đã chết đi rồi.
Lạc Diệp Tâm đi vào cùng một nhóm người khác. Nhìn người đàn bà chết không nhắm mắt dưới đất. Tặc lưỡi chửi thề một câu
"Chết rồi sao? Cũng xui xẻo cho ả thật. Vốn dĩ có thể dùng làm con tốt. Đem xác cho chó ăn đi"
Máu lạnh vô tình với người đã từng đầu ấp tay gối, chung giường với mình như thế mới đúng là Rắn Độc.
"Hừ còn đẻ ra cái thứ gì đây? Đem bỏ đi"
Diệp Tâm bốc đầu đứa trẻ đang nằm trên người Nhiếp Thần ném cho người khác rồi lại ra lệnh mới
"Đem thẳng nhãi này đi"
7h tối. Tại cảng Sang Hoa
Đã đến thời gian giao hẹn. Bầu trời đỏ đen như màu máu, mây đen kéo tới xám xịt. Giông cùng gió cuồn cuộn nổi lên từng cơn từng lốc. Giống như báo hiệu sắp có một cuộc chiến lớn xảy ra.
Nhiếp Thần được hai người đàn ông đỡ mới đứng được. Thần trí mới bắt đầu có chút thanh tỉnh, chiếc áo duy nhất đã cởi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-tien-sinh-toi-muon-ly-hon/2112896/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.