Bạch Minh Tử phải mất tới 2 ngày sau mới tỉnh lại. Anh được đưa ta khỏi phòng ICU
Từ trong mộng đẹp tỉnh dậy. Anh mơ hồ đảo mắt nhìn khắp phòng, chỉ thấy mỗi ba mẹ mình. Anh có chút hoảng loạn, muốn bật dậy nhưng vì người quá yếu Minh Tử hoàn toàn không có sức.
"Mẹ, ba T...Tô Nhi đâu rồi ạ? Có phải cô ấy..cô ấy lại rời đi nữa không?" Minh Tử thấy ba mẹ mình mặt nghiêm trọng, anh sốt ruột hỏi.
"Minh Tử con vẫn chưa khoẻ. Đừng cử động mạnh sẽ rách vết thương" Kỳ Giản đắp chăn lại cho anh, gương mặt bà mới chỉ mấy ngày cũng đã già đi trông thấy.
"Mẹ...có phải có chuyện dấu con? Cô ấy không chịu ở lại cạnh con có đúng không?" Minh Tử lặng người vô hồn nhìn lên trần nhà. Hai dòng nước mắt vô tình rơi ra chảy dọc gương mặt còn trắng bệch của anh.
"Thằng nhóc con. Khóc gì chớ? Bác sĩ Tô đã chăm sóc con mấy ngày qua. Con bé chỉ vừa đi chợp mắt một tý" Bạch Lam Tước thấy con trai mình lo lắng đến rơi lệ bèn lên tiếng trấn an.
"Nhà mình không dấu con thật chứ?"
"Còn không coi lại con. Mau khoẻ lại nếu không người ta sẽ lại chạy đi mất. Đến lúc đó con không có sức khoẻ để tìm đâu"
"Không ai giấu con đâu con trai"
"Ba mẹ hai người cũng nghỉ ngơi đi ạ. Con đã không sao rồi" Minh Tử nhìn quần thâm mắt ba mẹ mình anh lại đau lòng. Hẳn là mấy ngày qua cũng không hảo nghĩ ngơi đi.
"Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-tien-sinh-toi-muon-ly-hon/2112888/chuong-72.html