“Chuyện đó…… Đây là hiểu lầm, điện... điện chủ, không phải ta cố ý triệu hoán ngươi…… Không không không, không phải ta cố ý thay đổi khế ước……”
Bạch Thước lôi thôi như khỉ, nhảy vào góc giường giơ tay đầu hàng, khẩn trương đến mức nói năng lộn xộn.
Phạn Việt lẳng lặng nhìn nàng, không nói một lời.
Bạch Thước vừa cười cứng ngắc vừa thấp thỏm, vẻ mặt còn khó coi hơn so với khóc: “Thật sự ta không cố ý…… Ta ta ta chính là sợ...sợ chết……”
Phạn Việt đột nhiên vươn tay về phía Bạch Thước——
“Tha mạng a điện chủ, ta không dám lừa người nữa, người nể tình ta trên có người già dưới có trẻ nhỏ đừng chấp nhất với ta a a a……” Bạch Thước nhắm mắt lại hô to, đợi nửa ngày cũng không thấy cơn thịnh nộ của bán thần đâu, ngược lại có một chút hơi thở ấm áp phả trên mặt nàng.
Bạch Thước lấy hết dũng khí mở mắt ra, chỉ thấy thiếu niên gần trong gang tấc, đang trỏ ngón tay chọc mặt nàng, biểu cảm này...nói sao ta……theo như Bạch Thước nhận xét, là hiếu kỳ.
Chuyện gì thế này? Gặp quỷ…… Bạch Thước không dám thở mạnh, chớp chớp mắt.
“Ta……” Phạn Việt chậm rãi phun ra một chữ.
Tốt rồi, rốt cuộc cũng nói, chân chó Bạch Thước vội ghé sát vào nghe, sợ bỏ lỡ lời vàng ý ngọc của Hạo Nguyệt điện chủ, nào biết Phạn Việt lại không nói tiếp, Bạch Thước mắt to trừng mắt nhỏ với hắn, trên mặt tràn ngập dấu chấm hỏi: “Gì?”
“Ngươi……” Thấy Bạch Thước đáp lại, Phạn Việt lại phun ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-thuoc-thuong-than/2426497/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.