“Lão quy! Ta đã về rồi!”
Bạch Thước hào khí ngút trời đẩy mao lư ra, đứng chống nạnh, cửa gỗ nhỏ kêu kẽo cà kẽo kẹt, vang như phá cổ.
Mao lư im ắng, vậy mà không nghe được tiếng ngáy ngày thường có thể thổi bay lư đỉnh của lão quy.
“Ồ? Không ở đây? Lại đến nơi nào uống rượu rồi?”
Bạch Thước giữ tư thế đó nửa ngày, không ai thưởng thức, mất hứng buông tay, thảnh thơi nằm lên chiếc ghế mây dưới tàng cây, búng búng cổ tay: “An toàn rồi, không có ai hết.”
Dây leo từ từ biến thành thiếu niên, Phạn Việt quen cửa quen nẻo đi ra cái giếng ở hậu viện mang nước đến trước mặt Bạch Thước, Bạch Thước thích ý mà hớp một ngụm thật to, vỗ vỗ đầu Phạn Việt: “Đồ nhi ngoan.”
Phạn Việt thấy Bạch Thước nhìn chằm chằm vào cửa tiểu viện, nhìn mãi cũng không nhìn hắn, đáy mắt có chút ảm đạm, nhưng hắn lập tức tỉnh lại, đi vào bếp làm đồ ăn.
Bạch Thước chống cằm, đôi mắt cong cong.
Thật tốt quá, tương lai A Chiêu phải làm chưởng môn Phiêu Diểu, vậy sau này chẳng phải nàng có thể hiên ngang đi lại trong Phiêu Diểu? Nàng nghĩ kỹ rồi, về sau đan dược của cả đảo đều để lão quy luyện, cũng đừng có ai kêu nàng nửa đêm đi ra ngoài hái thảo dược nữa.
“Ngủ a ngủ ngon, phơi a phơi nắng ~~~”
Bạch Thước nhịn không được ngân nga giai điệu dân gian, đúng lúc tiểu đồ đệ bên cạnh mang lên bánh hoa quế thơm ngào ngạt, Bạch Thước cắn một cái,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-thuoc-thuong-than/2426481/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.