“Trên biết năm trăm năm, dưới biết năm thế kỷ, cầu thần bói toán, chỉ Bạch bán tiên ta có năng lực!”
Trong đám người rộn ràng nhốn nháo, trước sạp xem mệnh ở góc đường, lá cờ “Bạch bán tiên” rách te tua tung bay trong gió, một người dán hai chòm râu, đầu đội cái nón nát bươm, phe phẩy quạt hương bồ dùng sức thét to, một thiếu niên áo vải cầm cái chén sứt mẻ tùm lum, ngoan ngoãn đứng cạnh thầy tướng số, đó là Bạch Thước và Phạn Việt.
Hai người rời khỏi Phiêu Diểu, ăn nhậu chơi bời cực kỳ vui vẻ, nhưng những ngày suиɠ sướиɠ chẳng được bao lâu.
Bạch Thước chưa từng làm thần tiên chân chính, càng chưa từng rời khỏi Phiêu Diểu, nàng không biết ở Tiên giới ngoại trừ tiên sơn phúc địa, phàm hành tẩu ở tiên thành, ăn uống tiêu tiểu gì đó đều cần có linh châu.
Bán tiên chưa chính thức bước vào tiên đạo, cùng lắm chỉ là phàm nhân sống lâu, rốt cuộc cũng không thể ngày ngày ngủ ngoài trời ăn đồ hoang dã sống tạm được, cho dù nàng có thể vượt qua những ngày tháng thanh bần như thế này cũng không thể để tiểu đồ đệ quý giá đi theo chịu tội.
Bạch Thước dẫn theo tiểu đầu gỗ hớp gió thu nửa tháng, cuối cùng cũng cân nhắc chọn được một nghề. Lúc nàng rời khỏi Phiêu Diểu đã càn quét sạch sẽ dược lư, thuận tay lấy luôn hai cái mai rùa cũ nát mà lão quy giấu dưới giường gỗ, vốn dĩ chuẩn bị hầm làm dược liệu, nhưng lại phát hiện món đồ này có thể bói được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-thuoc-thuong-than/2426480/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.