Băng Lệ có cảm giác như tất cả mọi ngươi trong ĐịaTuyệt Cung đều bị câm. Đó là điều bất ngờ nhất, nhưng có lẽ điều gâyngạc nhiên nhất đối với Tô Băng Lệ chính là khung cảnh trong Địa TuyệtCung.
Khi được tháo miệng lụa che mắt, nàng chỉ há hốc miệng bởikhung cảnh của Địa Tuyệt Cung. Nó không khô cằn như nàng tưởng mà lạimát mẻ lạ thường. Thậm chí chung quanh toà dịch quán nguy nga, là haidòng thác đang đổ xuống ầm ầm.
Băng Lệ nheo mày nghĩ thầm:
“Chẳng biết Địa Tuyệt Cung lấy đâu ra nước cho hai dòng thác này”.
Nàng còn đang suy nghĩ thì từ ngoài cửa dịch quán một cung nữ bưng mâm đồngtrên để văn phòng tứ bửu di dời gót sen bước vào. Nhan sắc của thiếu nữđó không thể sánh bằng Mộng Diệp Tình thì sao sánh bằng Tô Băng Lệ,nhưng nếu nhìn kỹ thì tạo hòa lại ban cho nàng khuôn mặt thật duyêndáng. Nhất là mỗi khi hai cánh môi nhích động.
Nàng bước đếntrước mặt mọi người, rồi cầm bút chấm lực. Bút pháp của nàng phát ra như rồng bay phụng múa, ngay cả những họa nhân của Dương Châu Thành nếunhìn thấy những đường bút pháp của nàng hẳn sẽ ghen tỵ.
Nàng thảo lên tờ giấy hồng điều:
“Chủ Nhân cho mời Hương Cung thủ Mộng Diệp Tình”.
Nàng cầm tờ giấy hồng điều chìa đến trước mặt Diệp Tình. Diệp Tình cau mày nhìn dòng bút tự với nét thảo uyển chuyển, linh hoạt.
Nàng buột miệng hỏi:
- Chủ nhân của cô nương sao lại mời ta mà không mời mọi người?
Mặc dù hai nhưng mặt Diệp Tình vẫn lộ ra nét lo lắng. Nàng có linh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-thu-thu-sinh/22812/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.