Bách Điển Tiên Sinh buông một tiếng thở dài, lắc đầu lẩm bẩm:
- Thượng Quan Nghi! Lão chẳng bao giờ để cho ta được yên, mà lão phu không yên nghỉ thì ngươi cũng không yên đâu.
Lão nhìn lại Tuấn Luận:
- Ngươi đi theo lão phu chứ?
- Vãn bối sẽ thể hiện chỉ giáo của lão tiền bối.
Bách Điển Tiên Sinh lườm Tuấn Luận rồi chắp tay sau lưng thong dong bước vào khu vườn đào. Trong khi đó Tuấn Luận phải đến bên bếp than hồng.
Lấy một luồng chân nguyên, Tuấn Luận dồn nội lực vào song thủ từ từ đặt vào lò than. Đôi bản thủ của chàng vốn đã được Thượng Quan Nghi rèn đúc, có thể nói đã đạt tới mức cứng như sắt thép, thế mà vừa áp vào vách bếpthan thì lại phát ra một tiếng “xèo”, cùng với khói bốc lên nghi ngút,còn Tuấn Luận thì những tưởng mình đang phải bốc lấy hai hòn than cháybỏng.
Trước đây, Tuấn Luận đã từng có cảm giác đó, khi ThượngQuan Nghi buộc Tuấn Luận phải đeo bám vào những thanh xà nóng hầm hập để rèn công phu, những tưởng đâu chẳng còn thứ than nào có thể làm cho đôi tay của Tuấn Luận có cảm giác, thế mà nay khi chạm vào vách lò của“Bách Điển Tiên Sinh” thì lại nhận đúng cảm giác rát bỏng như hôm nào.
Tuấn Tuấn Luận xuất hạn mồ hôi, nhưng với ý chí không hề khuất phục, không chịu buông đôi bản thủ rời vách bếp lò.
Bách Điển Tiên Sinh dừng bước như thể chờ Tuấn Luận. Lão quay mặt lại nhìn.
Hai cánh môi Tuấn Luận mím
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-thu-thu-sinh/1995365/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.