Sau ba ngày, Bạch Tuấn Thành cũng được giải phóng, đêm đó anh đã hẹn mấy người bạn đi ra ngoài uống rượu, không về nhà.
Hẹn nhau ở quán bar Cửu Trương, Dạ Nam ngồi xuống vỗ vai Bạch Tuấn Thành:
- “Bạch lão đại, sao mấy ngày nay không liên lạc được với anh vậy?”
-“Kết hôn, ông nội nhốt ba ngày.” Bạch Tuấn Thành nói.
Sau khi chàng trai đó nghe thấy thì kinh ngạc khiên cằm như muôn rơi xuống đất, đồng thanh hỏi:
- “Kết hôn cái gì chứ?”
Bạch Tuấn Thành không giải thích lại rót rượu cho mình. Xung quanh có không ít cô gái đang nhìn về nơi này, trong bốn người đàn ông bọn họ, tùy tiện quen một người, đời sau đã có thể hưởng vinh hoa phú quý. Rất nhiều người đều có suy nghĩ như vậy, nhưng lại không dám tiếp xúc hai trong bốn người họ, vì một người trời sinh mặt hung sát, người kia… các cô gái nhìn thấy Bạch Tuấn Thành, đều theo bản năng muốn che giấu bản thân, ánh mặt của anh như hàn băng ngàn năm sắc bén lạnh lẽo đáng sợ.
Ba người anh em tốt ngồi với nhau cũng cảm nhận được sự khác thường, Dạ Nam can đảm hỏi:
-“Bạch lão đại, nhà anh tán thành Lưu Hàn Lam rồi sao?”
Bạch Tuấn Thành: “Không phải cô ấy, cưới người khác.”
“Đù…” Dạ Nam nói tục.
Tần lão nhị trầm ổn nhất cũng tò mò:
- “Đại ca, xảy ra chuyện gì sao?”
Bạch Tuấn Thành vừa rót rượu cho mình, vừa nói:
-“Hôn ước từ bé, là lúc ông nội còn trẻ định
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-thieu-co-mot-co-vo-tai-phiet/2713179/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.