Bạch phu nhân đã từng quỳ từ đường nên biết được nơi đó khiếp người bao nhiêu, lập tức mở miệng:
- “Ba, không phải Nhi Nguyệt sai, đây là do con làm mẹ không tốt. Là con bảo Nhi Nguyệt nói như vậy.”
-"Hừ, đừng nghĩ tôi không biết trong lòng các người đang nghĩ gì, các người nhớ lấy cho tôi, không có ông nội của Giai Kỳ thì sẽ không có các người tồn tại như ngày hôm nay".
-"Không phải Giai Kỳ nợ chúng ta, mà là nhà họ Bạch chúng ta nợ nhà con bé". Ông nội Bạch nói một lúc rất nhiều, giận đến muốn trào ngược, sau đó lại tiếp tục nói:
“Ông nội Giai Kỳ đã từng cứu mạng tôi, chiến hữu của tôi vì tôi bị thương mà bị ép đến giải ngũ, nếu như không phải Mạc Đệ, thì đâu có các người? Đâu có tôi của hôm nay.”
Lần đầu tiên ông nội Bạch nói ra chuyện lúc bản thân còn trẻ, mục đích chính là để sau này mọi người có thể đối xử tốt với Giai Kỳ hơn.
Mọi người đang còn kinh ngạc, thì ông nội Bạch thở dài:
- “Nhi Nguyệt đã sai thì phải chịu trừng phạt, bắt buộc phải quỳ từ đường.”
Giờ phút này, Bạch phu nhân nhìn ra thái độ của ông nội Bạch rất cường ngạnh, bà ấy đau lòng cho con gái bao nhiêu thì lại chán ghét Giai Kỳ bấy nhiêu: “Đều là vì cô.” Bạch phu nhân không để ý đạo lý, nội tâm đang ghi hận Giai Kỳ. Lời của ông nội Bạch chỉ vang vọng trong đầu Bạch phu nhân một lần, có được chút cảm kích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-thieu-co-mot-co-vo-tai-phiet/2713174/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.