Chương trước
Chương sau
Nhân lúc Giai Kỳ không chú ý, Bạch Tuấn Thành cầm điện thoại lên nhắn tin cho trợ lý:

-“Điều tra tình hình kinh doanh gần đây của tập đoàn Mạc Thị một chút.”

Nửa tiếng sau, Bạch Tuấn Thành đã nhận được tài liệu, nhìn từ nội dung, kinh doanh của tập đoàn Mạc Thị rất tốt, vậy thì Giai Kỳ đang suy nghĩ điều gì?

Vào đêm, Giai Kỳ nằm trên sofa, Bạch Tuấn Thành nằm trên giường mang theo đôi mắt sắc bén, mở đèn ngủ, đọc sách. Bạch Tuấn Thành mặc đồ ở nhà, không nghiêm túc như ban ngày, vào đêm anh cứ như học sĩ nho nhã, khiến người ta si mê.

Giai Kỳ cứ bị hớp hồn đến trong lòng phức tạp, trong mắt chỉ có anh.

-“Có thể nói chuyện không?” Có lẽ giây phút này chỉ có Bạch Tuấn Thành có thể hiểu căn bệnh đắn đo của cô.

Bạch Tuấn Thành đóng sách lại: “Qua đây.”

Giai Kỳ cuộn chăn mỏng lại bước đến bên giường, ngồi xổm bên cạnh Bạch Tuấn Thành:

- “Tôi muốn đi làm, nhưng tôi không có ý tưởng, nói thế nào nhỉ, chính là có kế hoạch, năng lực, những không có ý tưởng.”

-“Cô nói không đầu không đuôi, hãy nói kỹ hơn chút đi.”

“Chậc. Được, chẳng phải tôi đã đại học năm hai rồi sao, tôi muốn đi thực tập, nhưng tôi không biết tôi muốn làm gì, cho nên mới về nhà…” Giai Kỳ chỉ giấu diếm chuyện làm việc trả tiền cho nhà cô, còn lại thì đều nói cho anh nghe:

- “Tôi đắn đo rốt cuộc nên làm gì.”

Bạch Tuấn Thành thấy mặt mày cô ủ rũ, không khỏi bật cười:

-“Cô nghĩ cô không có ý tưởng, đây là kỳ gì vậy?”

“Cái gì, kỳ gì?” Giai Kỳ hỏi.

Bạch Tuấn Thành gật đâu: “Đúng, kỳ gì.’ Vẻ mặt nghiêm túc, Giai Kỳ như học sinh nhìn thấy thầy giáo, sợ sệt không dám nhìn thẳng.



Giai Kỳ lo sợ bản thân nói sai, nên âm thanh trả lời rất nhỏ:

-“Kỳ mơ hồ?”

Tạ Mẫn Hành nghe được, lại sờ đầu cô:

- “Đúng, kỳ mơ hồ. Cô không biết bản thân muốn làm gì. Cô không có ý tưởng. Nhưng kế hoạch của cô là gì?”

-“Đầu tư cổ phiếu có tính không?”

-“Phạm vi lớn quá, kế hoạch là cô nên vạch rõ thời gian cụ thể nên làm gì, đầu tư cổ phiếu là ý tưởng gần nhất của cô.”

-“A, vậy phải làm sao?” Hiện tại quả thật Giai Kỳ là một đứa trẻ mơ hồ, là Bạch Tuấn Thành cho rằng như vậy.

Bạch Tuấn Thành lại hỏi: “Cô muốn mở công ty không?”

-“Không muốn!” Nhất định không muốn, sau này Mạc Thị đã đủ khiến cô đau đầu rồi, còn mở thêm công ty, thì sao cô sống nổi?

-“Vậy thì đó chính là sai lầm của cô."

Lần đầu cô nên tìm hiểu chính là kinh nghiệm của ba mẹ cô, để cô có được áp lực, bọn họ đối với cô, bậc thang đó quá cao, trước mắt cô vẫn chưa có lỗ lực bước lên, chỉ đang ở phía dưới, ngẩng đầu nhìn lên bọn họ, muốn tìm ý tưởng cũng phải lên thử xem sao, đứng cùng bọn họ, nhìn kỹ thì bậc thang cao của bọn họ vốn không phải là chuyện khó khăn, mà cô đang ở tầng thấp, đối với cô chỉ có thể ngẩng đâu lên nhìn bọn họ, cô không có bước đệm thì cô không lên được, nói rõ cô không thích hợp, có bước đệm, cho dù có lên đó, dù gió lớn, người cô nhỏ, lên đó cũng bị gió thổi, thậm chí sẽ bắt đầu lại từ đầu. Hiểu chưa?”

Lần đầu tiên Bạch Tuấn Thành mở miệng chỉ dẫn người khác, dạy người khác, còn là học sinh đang mơ màng. Giai Kỳ hiểu như không hiểu:

-“Vậy để tôi lọc lại chút đã, anh nói nhiều quá rồi.” Thực ra Giai Kỳ vẫn chưa hiểu, nhưng nếu như trực tiếp nói không hiểu thì mất mặt quá, cho nên mới nói suy nghĩ lại một lúc.

Bạch Tuấn Thành nhìn ra ý của cô, chỉ cảm thấy ông trời công bằng, ông trời có thể cho Giai Kỳ một vẻ ngoài xuất tục, linh hồn thú vị, nhưng lại cho cô một bộ não chậm chạp:

“Vậy được, từ từ hiểu, không hiểu ở đâu thì cứ hỏi tôi.”



Giai Kỳ lại ôm chăn mỏng ngồi ở bên cạnh, ngồi trên giường với tư thế giống Bạch Tuấn Thành, lưng dựa vào giường, hai chân khép lại, tay chống lên mặt nghiêm túc suy nghĩ.

Bạch Tuấn Thành lo lắng cô bị lạnh, đang mùa đông, dù cho có ấm thì không đắp chăn cũng sẽ cảm lạnh. Nên anh lập tức vén chăn của mình ra:

- “Đắp lại đi.”

"Ô, được.” Giai Kỳ ném chăn mỏng, chui vào trong chăn của anh. Tứ chi của cô lạnh lẽo, nên cần lò sưởi Bạch Tuấn Thành đến làm ấm.

Nửa tiếng sau, Bạch Tuấn Thành đọc đến trang sách cuối cùng, Giai Kỳ mới giật mình vui vẻ:

-“Tôi hiểu rồi, ý anh là tôi không thích hợp.”

Lúc này Bạch Tuấn Thành muốn hỏi Giai Kỳ, giọng điệu vui vẻ đó của cô là nghĩ thông suốt sau này phải làm gì nên vui vẻ? Hay là vì hiểu được ý của những lời nói vừa rồi nên vui vẻ?

Bạch Tuấn Thành gật đầu:

-“Đúng, chính là ý này.”

-“Vậy sao anh không nói thẳng, còn quay vòng vòng, giận quá đi.”

Bạch Tuấn Thành thầm nghĩ: "Tôi đây là vì ai chứ. Chẳng phải là lo lắng nói không dễ nghe, khiến cô buồn rồi bị cô chê bai sao"

Bạch Tuấn Thành đưa tay tắt đèn:

- “Ngủ đi, thời gian không còn sớm nữa.”

-“Đừng mà, tôi vẫn chưa nói xong.”

-“Ngày mai nói tiếp.” Bạch Tuấn Thành đặt gối xuống cho Giai Kỳ:

-“Ngủ đi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.